Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Hách vừa dứt lời, trong mắt ông lão lưng gù ở bên một đột nhiên ánh lên vẻ kinh ngạc. Ông ta nhìn Hoàng Hách, sắc mặt u ám không biết đang nghĩ gì.

Hoàng Hách liếc mắt, nhìn hướng ông lão lưng gù kia, nhếch mép cười khẩy. Anh khi đã khởi động Vô Thượng Tiên Đồng giác quan rất nhạy cảm, sự thù địch ông lão lưng gù để lộ ra ban nãy, Hoàng Hách ngay lập tức cảm nhận được.

“Không chỉ có độc, chẳng lẽ còn có cái gì khác?”, vẻ ngạc nhiên trên mặt Nhị Ngưu ngày càng rõ rệt: “Người anh em, rốt cuộc là cái gì?”.

“Anh có từng nghe nói về cổ trùng không?”, hai mắt Hoàng Hách sáng quắc, nhìn vào ngực thanh niên trúng độc. Dưới chức năng thấu thị của Vô Thượng Tiên Đồng, Hoàng Hách nhìn thấy con sâu màu nâu đỏ đang ẩn núp ngoài tim của thanh niên, một cái vòi dài đang xuyên qua vách ngăn tim, không ngừng hút máu trong tim thanh niên trúng độc.

Lúc Hoàng Hách nói ra hai chữ cổ trùng, trên mặt ông lão lưng gù kia cuối cùng cũng lộ vẻ hoảng hốt. Ông ta nhìn Hoàng Hách, trong mắt có một luồng sát khí đang không ngừng lan tỏa.

“Cái gì, cổ trùng?”, Nhị Ngưu cũng kinh ngạc: “Chẳng lẽ trên đời này có cổ trùng thật?”.

Nhị Ngưu xuất thân từ gia đình Đông y sống ẩn dật, học được nhiều thứ, đương nhiên biết đến cổ trùng. Nghe nói cổ trùng này bắt nguồn từ khu vực Miêu Cương, chính là côn trùng người Miêu nuôi dưỡng, có loại cổ trùng có độc, thậm chí là kịch độc, trúng là chết, có loại cổ trùng thì như linh đan diệu dược, có thể xua đi bệnh tật trong cơ thể con người.

“Hiện tại chẳng phải có một con sao?”, Hoàng Hách cười giả lả chỉ vào ngực thanh niên trúng độc: “Vốn dĩ trong cơ thể người này đã có chất độc kia, mặc dù khiến người này trúng độc, nhưng cũng gián tiếp kiềm chế cổ trùng. Nhưng chất độc bị anh đẩy ra rồi, cổ trùng này mất đi kiềm chế, ngay lập tức phát tác”.

“Vậy ư?”, giọng Nhị Ngưu trầm hẳn, ánh mắt bất giác nhìn ông lão lưng gù và Thẩm Phong kia. Khỏi cần nghĩ, cổ trùng này chắc là kiệt tác của mấy người này. Thực sự không ngờ những người này lại giở thủ đoạn như vậy chỉ vì muốn có được phương thuốc gia truyền của mình.

“Lúc này cổ trùng này đang nằm ở ngoài tim, huyệt tử cung cách tim quá gần, một khi đâm kim bạc vào, khai thông khí huyết, chắc chắn sẽ đánh động cổ trùng ở chỗ tim. Đến lúc đó, cổ trùng tự cảm thấy gặp nguy hiểm sẽ chó cùng rứt giậu, khiến người này mất mạng trước”, Hoàng Hách tiếp tục giải thích, khiến trán Nhị Ngưu đổ mồ hôi lạnh liên tục.

Lúc này anh ta mới nhận ra mình may mắn thế nào. Nếu không phải Hoàng Hách kịp thời ngăn cản mình, thì một kim này của mình đã đi xuống rồi, giờ người này có lẽ đã chết rồi.

“Người anh em, nếu cậu đã nhìn ra được là do cổ trùng, vậy cậu có cách giải quyết không? Dù sao đây cũng là một mạng người, dù người này đến để hại tôi, thì tôi cũng phải cứu cậu ta”, Nhị Ngưu cúi gập người với Hoàng Hách, tâm phục khẩu phục nói.

“Ừm, anh là một bác sĩ tốt”, trong mắt Hoàng Hách lộ vẻ hài lòng. Anh kế thừa Y Tiên Truyền Thừa đương nhiên cũng kế thừa tinh thần trách trời thương dân, mặc dù tinh thần này chịu sự kiểm soát của tư tưởng chủ quan của Hoàng Hách, nhưng gặp phải y đức trên người Nhị Ngưu, Hoàng Hách vẫn vô cùng thích.

“Nếu nó không chịu ra thì ép nó ra”, Hoàng Hách nói từng từ từng chữ.

Ở chỗ xa, ông lão lưng gù nghe thấy, trong mắt bỗng ánh lên vẻ khinh thường. Cổ trùng này ông ta tốn rất nhiều tâm huyết mới nuôi ra được, đâu có dễ đối phó vậy.

“Người anh em, tôi phải làm thế nào?”, Nhị Ngưu nhìn Hoàng Hách với vẻ mặt trịnh trọng.

“Tôi cần sự giúp đỡ của anh”, Hoàng Hách từ tốn rút một cây kim bạc trong túi kim bạc của Nhị Ngưu ra.

“Dù là gì thì chỉ cần tôi có thể làm được, thì kể cả liều mạng tôi cũng sẽ làm cho cậu”, mặt mày Nhị Ngưu kiên định, từng chữ vang vọng.

“Tôi cần sự hỗ trợ của chân khí, truyền chân khí của anh cho tôi”, Hoàng Hách thong thả nói: “Truyền hết cho tôi”.

Nhị Ngưu không hề do dự, gật đầu luôn: “Được”, nói rồi, lòng bàn tay Nhị Ngưu đập vào vai Hoàng Hách, một luồng chân khí từ từ chảy vào cơ thể Hoàng Hách.

“Khí thế chính trực cuồn cuộn rất thuần khiết, vừa hay hợp với phương pháp châm cứu này của tôi”, Hoàng Hách lại gật đầu trong lòng, kim bạc trong tay đâm vào huyệt tử cung với tốc độ cực nhanh.

Nhị Ngưu nhìn Hoàng Hách, trong lòng vô cùng khó hiểu. Chẳng phải Hoàng Hách nói không được đâm vào huyệt tử cung sao, vậy tại sao Hoàng Hách lúc này lại nhắm vào huyệt tử cung để đâm.

Song anh ta còn chưa thoát khỏi nỗi khó hiểu, hai tay Hoàng Hách đã lại di chuyển.

Chỉ thấy hai tay anh mỗi bên cầm một kim bạc, đâm vào hai huyệt khác nhanh như chớp.

Sau khi kim bạc đi vào, Nhị Ngưu đột nhiên cảm thấy chân khí trong cơ thể giảm đi nhiều.

“Tập trung truyền chân khí”, giọng Hoàng Hách truyền vào tai Nhị Ngưu, bỗng chốc khiến anh ta giật mình, giờ không dám suy nghĩ lung tung nữa, chỉ tập trung truyền chân khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK