Bất giác, hai bàn tay ấm áp lần lượt nắm lấy hai tay Hoàng Hách, khiến Hoàng Hách cảm thấy sựyẻn bình đặc biệt.
“Hoàng Hách, thực ra Trương Mộng Mộng đã bị trừng phạt rồi”, Lý Yên khẽ nói.
“Đúng thế, em cảm thấy lúc cô ta đi rất đáng thương”, Liều Vi Nhỉ cũng lên tiếng.
Hoàng Hách mím cười, anh nắm chặt lấy hai bàn tay mềm mại trong tay, dịu dàng nói: “Mong cô ta hạnh phúc, chỉ vậy thôi”.
Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng ồn ào. Quay đầu nhìn, chỉ thấy Lưu Đông và nhóm tóc xanh đã đỡ nhau đi ra.
Thấy Hoàng Hách nhìn bọn chúng, mắt Lưu Đông và nhóm tóc xanh đều tránh né, bước chân cũng nhanh hơn nhiều, lặng lẽ bỏ chạy.
“Hừ, lúc này xấu tính vậy, anh trai hư sao tha cho bọn chúng dê vậy chứ?”, Liều Vi Nhi bực mình vung nắm đấm, hơi bất mãn nói.
Hoàng Hách mím cười, nhưng trong mắt lai là SƯ lanh lẽo.
“Tha cho Lưu Đông như vậy chẳng phải quá hời cho hắn sao?”, Hoàng Hách cười khì khì nói. Vừa nãy anh vỗ vai Lưu Đông, đã đưa chân khí vào trong cơ thể Lưu Đông, lặng lẽ phá hỏng chức nảng nào đó của Lưu Đỏng.
“Vậy sao?”, trong mắt Liễu Vi Nhl lóe lên sự vui mừng: “Anh Hoàng Hách, anh làm gì hắn thế?”.
Có lẽ là quá hưng phấn, xưng hô của Liễu Vi Nhi đã lại biến thành anh Hoàng Hách rồi.
Hoàng Hách vỗ trán Liễu Vi Nhi, cười rất quái đản nói: “Trẻ con biết quá nhiều không tốt”.
“Hừ”, Liều Vi Nhi phụng phịu, nghịch ngợm nói: “Em đã thành niên rồi, đảu còn là trẻ con nữa”.
Nói rồi cô nhóc ưỡn ngực, nhìn Hoàng Hách cứ như ra oai.
Hoàng Hách liếc một cái, nuốt nước miếng: “Không phải tré con…”.
“Anh trai hư, đồ dê xồm”, Liễu Vi Nhi nhìn dáng vẻ háo sắc của Hoàng Hách, không kiềm được mà đỏ mặt, nũng nịu mắng: “Không nói chuyện với anh nữa, muộn thế này rồi em phải về đây”.
Lưu Đông không về nhà mà kéo người tình mới đến quán bar. Hôm nay bị nhục nhã như vậy, không xả ra thì Lưu Đông cảm thấy mình sẽ điên mất.
Vào phòng của quán bar, Lưu Đông đấy ngã ngay người tình mới, nôn nóng gặm cắn.
“Anh Đông, sao anh lại gấp gáp thế chứ?”, người tình mới cười yểu điệu, cố gắng phối hợp.
Chẳng mấy chốc hai người đã lột hết đồ, lăn lên giường. Nhưng ngay sau đó, Lưu Đông lại trờ mình xuống khỏi người của người tình mới với vẻ mặt sầu não.
“Sao thế Đông thiếu gia?”, mắt người tình mới quyến rũ, rên rỉ nói.
“Cô không biết tự nhìn à?”, Lưu Đông chỉ “người anh em” íu xìu của mình, bực dọc nói.
“Có phải hôm nay mệt quá không?”, người tình mới khó hiếu đưa tay lên sờ, hơi không chắc chắn nói.
“Ai biết được, cô cố gắng cho tôi”, Lưu Đông nói dữ tợn, tóm luôn tóc người tình mới ấn xuống.
“Hu, hu, hu”, trong phòng vang liên tiếng kêu than và tiếng mắng chửi tức giận.
Tuy Hoàng Hách khõng biết những hành động của Lưu Đông, nhưng anh lại có thế nhìn ra trước sự buồn bực trong lòng Lưu Đông.
Luồng chản khí đó của anh làm hỏng luôn chức năng đàn ông của Lưu Đông, khiến hắn liệt dương. Hơn nữa, thủ pháp của Hoàng Hách hoàn toàn xuất phát từ Y Tiên Truyền Thừa, thủ pháp vô cùng cao siêu, với điều kiện y học hiện nay đừng nói là chữa khỏi hắn, đến cả nguyên nhản gây bệnh cũng không thế tìm được.
Hoàng Hách có thế đoán được, một kẻ háo sắc như Lưu Đông, bị liệt dương đối với hắn mà nói là một cú sốc cực lớn. Nhưng Hoàng Hách sẽ không thương hại hắn, suy cho cùng, đây là phản công của Hoàng Hách. Trước đây Hoàng Hách không có nầng lực, chí có thế bị Lưu Đông ức hiếp. Giờ đảy Hoàng Hách đương nhiên phải tính sổ lại từng chút một rồi. Nói chung lần này chỉ là chút lãi, nếu Lưu Đông vẫn tiếp tục đối đầu với Hoàng Hách, Hoàng Hách sẽ khiến Lưu Đông càng thẽ thảm hơn.
Liều Vi Nhi về nhà, nhưng không phải do Lưu Thanh Vân đưa đón, mà là một ông lão trông như quản gia lái xe đưa cô về, ông lão đó nhìn dáng vẻ thản mật của Liều Vi Nhi và Hoàng Hách, trong ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên. Nhưng ông ta không nói gì, chỉ cung kính mở cửa cho Liễu Vi Nhi, sau đó quay về ghế lái chờ Liễu Vi Nhi phân công việc.
“Anh trai thối, lần sau em lại đến chơi với anh!”, Liều Vỉ Nhi lưu luyến chào tạm biệt: “Còn nữa, nhớ phải gọi điện cho em đấy!”.
Hoàng Hách nhìn dáng vẻ không nỡ rời đi của Liễu Vi Nhi, liền vẫy tay, không nói gì cả. Anh nhìn ra được ông lão lái xe này hình như có vẻ cảnh giác với anh.
Sau khi tiền Liễu Vi Nhi đi, chỉ còn lại Hoàng Hách và Lý Yên.
“Hoàng Hách, anh định đi đâu?”, Lý Yên quay đầu sang nhìn Hoàng Hách, e dè hỏi.
Hoàng Hách nghĩ một lúc: “Tôi muốn đến con phố ngọc bích ở Thành Tây, cô thì sao, hay là tôi đưa cô về trước?”.
Lý Yên do dự một lúc, đột nhiên nói: “Cũng vẫn còn sớm, tôi về nhà cũng không biết làm gì, hay là chúng ta cùng đến con phố đó xem đi”.
“Cũng được!”, có người đẹp đi cùng, đương nhiên là một chuyện vui rồi.
Bắt một chiếc taxi, Hoàng Hách và Lý Yên đến thắng tới con phố ngọc bích ở Thành Tây.