Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, trên sân khấu, Liều Vi Nhi bước ra, Liều Vi Nhi vì được trang điểm kỹ càng nên trông không giống như đang mắc bệnh, Hoàng Hách đi lên đón cô, cầm tay cô dịu dàng nói: “Em đẹp lắm!”, nghe thấy câu nói này, đôi mắt Liễu Vi Nhi hơỉ hoe đỏ, như thể sáp khóc:

“Hoàng Hách, em cám ơn anh!”, Hoàng Hách lại nói: “Hôm nay là ngày vui mà, em phải vui lên nhé!”, Liễu Vi Nhi dịu dàng gật đầu, cô thích Hoàng Hách, nhưng cô muốn có được tình cảm của Hoàng Hách một cách tự nhiên chứ không phải là nhưthế này, vì yêu Hoàng Hách, nên cô không muốn Hoàng Hách phái vì mình mà phải ép buộc làm gì đỏ khi anh chưa sẵn sàng, nhưng cô cũng không còn cách nào khác.

Tiệc cưới được diễn ra rất linh đình và sang trọng, trong đám cưới, gia chủ họ Liều tuyên bố luôn trước tất cả quan khách rằng từ nay về sau, toàn bộ các chỉ nhánh của Dưỡng Hư Đường đều giao lại cho Hoàng Hách và Vi Nhi, đồng thời một nửa gia tài nhà họ Liễu đều thuộc về Hoàng Hách. Sau khi nghe xong, toàn bộ mọi người ở phía dưới đều vỗ tay rầm rộ, ai cũng gật đầu đồng ý, có lẽ vì phía dưới phần lớn những người ở đây đều đã nghe qua danh tiếng của Hoàng Hách, một số ít người còn lại thì nhìn Hoàng Hách một cách tò mò, không hiểu đây là người như thế nào mà được gia chủ nhà họ Liễu tin tưởng và trọng dụng như vậy.

Vì sức khỏe của Liều Vi Nhi, nên khi lẻ cưới được tuyên bố xong, Hoàng Hách liền đưa Liễu Vi Nhi vào bẽn trong, còn việc tiếp khách bên ngoài sẽ do ông Liều và các con cháu khác nhà họ Liều phụ trách.

Vào đến phòng, Hoàng Hách và Liễu Vi Nhi đều ngượng ngùng, vì hai người đều hiếu việc quan trọng nhất hai người cần làm trong hôm nay là gì, cũng là việc có thể chữa khỏi được bệnh cho Liễu Vi Nhi.

Hoàng Hách tuy từng yêu Trương Mộng Mộng, rồi yêu và ở cùng nhà với Tô Lệ, vì tôn trọng nên anh chưa bao giờ làm chuyện đi quá giới hạn với họ, giờ đây đối diện với Liễu Vi Nhi, bảo sao mà anh không ngượng ngùng cho được.

Ngồi do dự một lát, vì nghĩ cho bệnh của Liều Vi Nhi, Hoàng Hách liền lên tiếng: “Bắt đầu đi”, Liễu Vi Nhi ngượng ngùng gật đầu.

Theo như lần trước ông Liễu có căn dặn các bước cần làm trong việc chữa bệnh cho Liều Vi Nhi, quan trọng nhất là việc kết hợp chân khí trong chuyện này, phải là chân khí của cao thủ hạng hai, mức độ chân khí không quá yếu như cao thủ hạng ba, nhưng cũng không quá hùng hậu như cao thú hạng nhất, vì lượng chân khí không đủ, sẽ không thể chữa được bệnh cho Liều Vi Nhi, lượng chân khí quá hùng hậu, nếu không biết hạn chế đúng liều lượng, có thể đe dọa đến tính mạng của Liêu Vi Nhi. Và chân khí của cao thủ hạng hai như anh lại vừa đủ về lượng và chất, chỉ là trong hôm nay anh phải truyền đi toàn bộ lượng chân khí trong người mới có thể đạt được hiệu quả.

Đầu tiên, anh truyền cho Liều Vi Nhi một nứa lượng chân khí trong người anh để trước khi làm chuyện kia, hai người đạt được lượng chân khí là như nhau, như vậy mới không bị mất cân bằng.

Sau khi truyền chân khí xong, chuyện gì đến cũng phải đến, Liễu Vi Nhi e ấp cói bó quần áo trên người mình, khi Hoàng Hách nhìn thấy cơ thể trắng nõn nuột nà kia, anh suýt nữa thì chảy máu mũi, nhưng anh biết việc hôm nay của anh là chữa bệnh, chứ không được thả lóng cám xúc, nếu không sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của Liễu Vi Nhi.

Hai người đẵ thực hiện xong việc “kết giao” mà ông Liếu nói, nhưng vần chưa xong được, anh phải truyền nốt một nửa chỏ chân khí còn lại trên người anh cho Liễu Vi Nhi đế tiếp them năng lượng cho sự bình phục của cô ấy. Truyền nốt chân khí xong, Hoàng Hách ngã gục ra giường, cơ thể anh tạm thời rơi vào suy kiệt, nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Liễu Vi Nhi, anh giơ tay lên xua nói: “Không sao đâu, mấy hôm nữa anh tu luyện xong sẽ hồi phục thôi”, lúc này Liễu Vi Nhi mới gật đầu yên tâm hơn chút.

Sang đến ngày thứ 2, tinh thần và sức khỏe của Liễu Vi Nhi tươi tỉnh hần lên, nhưng ông Liều nói với anh phải cần 2 lần như vậy nữa, nên Hoàng Hách cần cố gắng tu luyện nhanh nhất có thể để có lại được chân khí. ông Liêu lại nói: “Hoàng Hách, cậu làm tốt lầm, cảm ơn cậu, nhà họ Liều chúng tôi thực sự cảm ơn cậu”. Hoàng Hách mỉm cười: “ông không cần cảm ơn đâu ạ, cháu cứu vợ cháu là chuyện đương nhiên mà”. Vợ, thế mà anh đã đổi cách xưng hô nhanh vậy rồi, khiến ông Liễu vui sướng cười khà khà gật gù.

Sau ba lần được Hoàng Hách chữa trị, bệnh tình của Liễu Vi Nhi đã gần như khói hắn, cô lại trở về là cô bé nhí nhánh đáng yẻu như ngày nào, chỉ là giờ đây bên cạnh cô có thêm Hoàng Hách, người mà cô luôn yêu thầm bấy lâu.

Hôm nay là một tháng kế từ ngày Hoàng Hách tiếp nhận quản lý Dưỡng Hư Đường, phái công nhận một điều, đích thân quản lý kinh doanh Dưỡng Hư Đường rồi anh mới thấy Dưỡng Hư Đường, và nhà họ Liễu có thế lực khủng đến mức nào, gần như tất cả các quan chứ cấp cao ở Hải Thành, thậm chí là các thành phố lân cận, đều có mối quan hệ vô cùng thân thiết với nhà họ Liều, điều này khiến mọi công việc kinh doanh, luyện chế thuốc của anh đều phất lên như diều gặp gió, không ai có thể ngăn cản được mọi công việc phát triến của anh, vì đi đâu cũng có người quen, ai ai cũng đều kiêng nể Hoàng Hách, giờ đây độ nổi tiếng của anh không chỉ ở trong mỗi Hái Thành nữa, mà thậm chí cả nước đều biết đến. Phải nói rằng, sau khi có được Vô Thượng Tiên Đồng, cuộc sống của anh đã sang trang mới, nhưng sau khi làm rể nhà họ Liễu, tận dụng khá năng vốn có và tận

dụng các yếu tố bên ngoài, cuộc sống của anh giống như mở ra một trang mới lớn hơn, rộng hơn, hào nhoáng hơn.

Hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang