Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không phải là Hoàng Hách không muốn dùng những y thuật lợi hại hơn, mà là những y thuật được giới thiệu trong “Y Tiên Chân Giải”, đa phần đều cần sự hỗ trợ của tu vi, còn Hoàng Hách lúc này mới chỉ vừa đạt được Y Tiên Truyền Thừa, rõ ràng còn chưa kịp tu luyện, đương nhiên không thể sử dụng y thuật cao siêu hơn. Nhưng kể cả đây chỉ là một loại y thuật cơ bản nhất, đối với bên ngoài cũng ở cấp bảo bối vô giá rồi.

Lúc này, Hoàng Hách đã đến thời điểm quan trọng nhất, cả người anh chuyên tâm chưa từng có. Đôi mắt anh lóe lên ánh sáng khiếp người, nơi ánh mắt nhìn qua, mọi thứ trong cơ thể người đàn ông trung niên đều hiện rõ trong mắt anh.

Anh nhìn thấy cơ bắp vốn mất đi sức sống trong cơ thể người đàn ông trung niên đã bắt đầu sục sôi trở lại, anh nhìn thấy dòng máy vốn đã ngừng chảy đang rục rịch động đậy, anh còn nhìn thấy trái tim vốn ngừng đập cũng đang tích lũy năng lượng, chờ đợi khoảnh khắc đập lại…

“Ô!”, Hoàng Hách thốt nhẹ một tiếng, kèm theo tiếng thốt nhẹ đó, đôi tay Hoàng Hách nhanh chóng lướt trên cơ thể người đàn ông trung niên một lượt, lập tức, hàng chục cây kim châm trên cơ thể người đàn ông đều biến mất.

“Ơ, kim bạc đâu, sao không thấy nữa vậy”, một cô y tá thốt lên với vẻ mặt sửng sốt.

“Nhìn kìa, trên tay bác sĩ Hoàng Hách!”, y tá tiếp dụng cụ đừng gần Hoàng Hách nhất, không kìm được thốt lên. Mọi người lúc này mới để ý tay Hoàng Hách đang nắm một xấp kim bạc, thì ra chỉ một động tác vừa rồi Hoàng Hách đã thu về lại được toàn bộ kim bạc!

“Trời ơi, kỳ diệu quá!”, trong lòng mọi người ngoài kinh ngạc ra thì không còn gì khác. Cảnh tượng như vậy chỉ có thể thấy ở trong phim, không ngờ hôm nay lại xuất hiện trước mắt bọn họ. Lẽ nào Hoàng Hách chính là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết sao.

Nhưng chưa chờ cho sự kinh ngạc của mọi người được lắng xuống, điều càng khiến mọi người kinh ngạc hơn đã xảy ra. Máy đo điện tim vốn im ắng nãy giờ đột nhiên phát ra âm thanh ‘tít tít’, mọi người đều nhìn qua, ai nấy như sững sờ tại chỗ!

Chỉ thấy những đường biểu thị nhịp tim ở trên màn hình máy đo điện tim lúc này đột nhiên đập trở lại! Tuy nhịp đập rất chậm, nhưng trong mắt mọi người cái đường phập phù lên xuống này chính là một đường sinh mạng!

“Sống lại rồi, sống lại rồi!”, một Quách Lai dày dặn kinh nghiệm lúc này cũng hưng phấn nhảy lên.

Kỳ tích, đúng là kỳ tích! Hoàng Hách nói rất đúng, trong y học kỳ tích có ở khắp nơi, chỉ cần không bỏ cuộc, kỳ tích nhất định sẽ xuất hiện!

“Việc tiếp theo thì phải nhờ mọi người rồi!”, Hoàng Hách lau mồ hôi trên trán, giọng nói hơi mệt mỏi. Lần này liên tục thi triển châm cứu và “Hoạt Huyết Tục Mạng Thôi Thủ”, tinh lực của anh đã bị hao tổn khá lớn.

“Yên tâm, nếu chuyện này còn làm không tốt, thì tôi sẽ lấy đầu của tôi làm bóng cho cậu đá!”, Quách Lai hưng phấn nói: “Mọi người mau lên!”, lập tức, mọi người đều hăng hái tập chung chữa trị tiếp cho người đàn ông trung niên.

Hoàng Hách đã đánh thức lại sự sống của người đàn ông trung niên, nếu trong tình trạng như vậy rồi mà bọn họ còn không cứu sống nổi, vậy thì quá là có lỗi với cái danh bác sĩ rồi.

Nhìn đám người Quách Lai tập chung chăm chú vào chữa trị, ánh mắt Hoàng Hách nhìn sang bên cạnh. Ở đó, Vương Húc Minh đang há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Hoàng Hách, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin. Thấy ánh mắt của Hoàng Hách nhìn mình, mặt Vương Húc Minh trở nên biến sắc, quay người định đi.

“Chủ nhiệm Vương, đừng đi vội thế, lời hứa của anh còn chưa thực hiện mà!”, Hoàng Hách cười híp mắt nhìn Vương Húc Minh, ánh mắt lộ ra vẻ mỉa mai: “Nào, quỳ xuống gọi ông nội đi, chủ nhiệm Vương của tôi!”.

“Nào, quỳ xuống gọi ông nội đi chứ chủ nhiệm Vương của tôi!”.

Hoàng Hách nhìn Vương Húc Minh với vẻ khinh thường, mỉa mai nói.

Anh không phải là người thích gây sự, nhưng đối với Vương Húc Minh, Hoàng Hách lại có một cơn tức giận. Người này là một bác sĩ, hơn nữa là một trong những bác sĩ đứng đầu của Bệnh viện Nhân dân thành phố, thế mà lại coi thường mạng người, điều này khiến Hoàng Hách không còn chút thiện cảm nào với anh ta.

Càng không cần nói đến lúc sau Vương Húc Minh còn luôn nhằm vào Hoàng Hách, và nói những lời mỉa mai giễu cợt.

Sau khi có được Y Tiên Truyền Thừa, tâm trạng Hoàng Hách đã thăng hoa từ lâu, trong lòng có sự kiêu ngạo của bản thân, làm sao có thể để Vương Húc Minh thách thức, sỉ nhục anh hết lần này đến lần khác được.

Suy cho cùng, đây chính là ác giả ác báo của Vương Húc Minh thôi!

“Bác sĩ Hoàng Hách, tôi thừa nhận cậu đã thắng, y thuật của cậu quả thực rất cao siêu”, rõ ràng giọng điệu của Vương Húc Minh đã mềm hẳn, anh ta nhìn Hoàng Hách, gương mặt nở nụ cười: “Hoàng Hách, tiền đồ của cậu tốt lắm, yên tâm đi, cuộc phẫu thuật hôm nay tôi tuyệt đối sẽ ghi công lao của cậu lên hàng đầu, hơn nữa chuyện chuyển chính của cậu tôi cũng sẽ sắp xếp hết cho cậu luôn”.

Hoàng Hách dửng dưng cười: “Chủ nhiệm Vương đúng là người hay quên nhỉ, vừa thoáng một cái đã quên sạch sành sanh vụ cá cược giữa hai chúng ta rồi sao?”.

Cơn tức giận trong lòng Vương Húc Minh nổi lên. Bản thân anh ta đã cố tình nói lái đi, thậm chí còn chủ động hứa những lợi ích cho Hoàng Hách, chẳng qua là muốn gạt đi vụ cá cược vừa rồi. Ai ngờ cậu Hoàng Hách này lại chủ động khơi lại vụ cá cược kia.

“Bác sĩ Hoàng Hách, mọi người đều làm trong cùng bệnh viện với nhau, kiểu gì cũng còn gặp nhau nhiều, đừng vì một mâu thuẫn nhỏ mà ảnh hưởng đến hòa khí chứ!”, Vương Húc Minh nở một nụ cười giả tạo, trong giọng nói lại lộ ra một vẻ lạnh lùng: “Cậu còn trẻ, cuộc sống sau này còn dài lắm, làm việc khiêm tốn một chút sẽ đỡ được nhiều rắc rối đấy”.

“Ha ha, anh đang uy hiếp tôi đấy à?”, Hoàng Hách ha ha cười lớn, trong lòng dấy lên một ý nghĩ sắc lạnh: “Vương Húc Minh, nếu là người khác, tôi tuyệt đối sẽ không làm khó anh ta, nhưng đối với anh, Hoàng Hách tôi vẫn là câu nói đó, vụ cá cược này phải được thực hiện trong hôm nay!”.

“Đúng thế, chủ nhiệm Vương, đại trượng phu nói được là làm được, anh đừng lề mề nữa”, lúc này Quách Lai cũng quay đầu ra, nhìn Vương Húc Minh với vẻ mặt đầy mỉa mai: “Vừa nãy chính anh đã nói nếu bác sĩ Hoàng Hách cứu sống được bệnh nhân thì anh sẽ quỳ xuống gọi ông nội còn gì, chúng tôi đều nghe thấy hết đấy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK