“Viên Ngưu Hoàng thiên nhiên này đúng là của anh này đã đặt trước, tỏi đang định gói lại cho anh ấy thì bị anh cướp đi!”, cô nhân viên phục vụ nhìn tên mập rồi áy náy nói.
“Ồ”, tên mập nhìn thấy cô gái, mắt hắn sáng lên, thấp thoáng lộ ra vé dẻ xồm, rồi nói: “Đương nhiên phải nế mặt người đẹp rồi, nhưng em phải lấy cho anh một viên tốt hơn ra đây”.
Vừa nói, tên mập đưa tay ra, như thể muốn đưa viên Ngưu Hoàng thiên nhiên cho cô gái. Cô gái vội vàng đón lấy, nhưng tên mập lại đột nhiên giở trò, tóm luôn bàn tay thon nhỏ của cô: “Người đẹp, tối nay cùng đi ăn nhé, chỉ cần em đồng ý, em muốn anh mua bao nhiêu thuốc cũng được, em sẽ kiếm được món hoa hồng lớn đấy!”.
Thấy cảnh đó, trong mắt Hoàng Hách lộ ra vẻ tức giận, tên mập này quá thế võ liêm sỉ, lại dám trêu ghẹo người khác trước mặt anh.
“Anh buông ra!”, cô gái đó đột nhiên bị tên mập tóm lấy tay, như thế bị điện giật, cả người cô nhảy lẻn, cố gắng rút tay ra khỏi tay tên mập. Khuôn mặt xinh đẹp của cô không biết là vì tức giận hay vì xấu hổ đã trớ nẻn đò gay, nếp nhăn giữa hai lông màu thấp thoáng vé tức giận.
“Sao thế người đẹp, điều kiện của anh chưa đủ hài lòng à?”, tên mập đó thấy cô gái phản kháng, lập tức nghiêm mặt, tức giận nói.
“Tôi không phải loại người như vậy!”, cô gái nhìn bộ dạng hăm hở dọa người của tên mập, liền tức tối hét lên.
Giọng nói của cô rất to, ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.
“Cốc, có chuyện gì thế?“, một người đàn ông trung niên nhíu mày đi tới, hỏi cô gái.
“Giám đốc, anh ta…“, cô gái chỉ vào tên mập, rồi kề lại chuyện vừa xảy ra.
Nhưng tên mập đó lại ngắt lời Cốc, hùng hổ nói với giám đốc: “Anh là giám đốc ở đây à, tôi muốn khiếu nại, thái độ phục vụ của nhân viên bên anh quá kém!”.
Người trung niên thấy bộ dạng tức tối của tên mập, bèn cười nói: “Xin lỗi anh, người trẻ nên chưa hiếu chuyện, thế này nhé, anh có cần gì không, tôi sẽ phục vụ anh!”.
Tên mập thấy giám đốc lên tiếng, trong lòng đắc ý, liền hắng giọng nói: “Đây mới là thái độ của người kinh doanh chứ. Tôi muốn một viên Ngưu Hoàng thiên nhiên này, chất lượng tốt, mau đi gói lại cho tôi!”.
“Được!”, giám đốc gật đầu, nghiêm túc nói với Cốc: “Còn không mau lấy Ngưu Hoàng đến đây!”
Cốc vừa ấm ức vừa nói với hai mắt đỏ hoe: “Nhưng mà giám đốc, không còn Ngưu Hoàng nữa!”.
“Đây chẳng phải còn hay sao?“, giám đốc chỉ vào viên trong tay Cốc, không vui trách: “Cốc, cô hôm nay bị sao thế?”.
“Đây là viên của anh này đã đặt mua rồi, cũng là một viên Ngưu Hoàng cuối cùng trong cửa hàng ạ!“, Cốc chỉ vào Hoàng Hách, lớn tiếng giải thích.
“Vậy à?“, vị giám đốc thấy khó xử, nghĩ một lúc, rồi quay sang cười áy náy với tên mập: “Anh ạ, nếu cậu thanh niên đây đã đặt mua trước, vậy thì chí có thế nói lời xin lỗi anh. Nhưng nếu anh không cần gấp, chúng tôi có thế chuyến từ hiệu thuốc khác tới, muộn nhất là một tuần anh có thế lấy được rồi”.
“Bố mày không chờ được một tuần!”, tên mập thấy giám đốc lại đồng tình với lời nói của Cốc, liền tò ra ngang ngược: “Mấy người nói là hắn đã đặt trước, vậy tôi hòi các người, hắn đã trả tiền chưa?”.
Cốc lắc đầu nói: “Chưa”.
“Vậy là được cờn gì”, tên mập nói với vẻ như điều dĩ nhiên: “Nếu chưa trả tiền chứng tỏ viên Ngưu Hoàng này không phải của hắn”.
Giám đốc cười gượng nói: “Có thế nói như vậy, nhưng mà…”.
“Nhưng mà cái gì, nếu không phải của hắn, thì viên Ngưu Hoàng này là của tôi rồi!”, vừa nói, tên mập giơ tay ra, định lấy viên Ngưu Hoàng.
Nhưng lúc này, một bàn tay khác đã nhanh tay lấy trước được viên Ngưu Hoàng đó.
“Thằng khốn, mày làm gì đấy?“, tên mập nhìn Hoàng Hách, trong mắt đầy phẫn nộ.
“Đồ của tôi, không phải ông nói lấy là lấy đi được”, Hoàng Hách nhìn vào têr mập trước mặt, rồi dửng dưng nói.
“Mẹ kiếp!“, tên mập lập tức điên lên, bàn tay to béo đập mạnh lên mặt quầy rồi lớn tiếng chửi: “Thằng khốn nhà mày cũng không đái một bãi ra soi đi, loại như mày mà cũng đòi cướp đồ với bố mày à? .
Hoàng Hách lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt tên mập, giọng nói không chút khách khí: “ông là cái thá gì mà cũng dám nói chuyện như vậy với bố mày!”.
“Mày mới là cái thá gì ấy!”, tên mập thấy giọng nói hung hăng của Hoàng Hách, lập tức đỏ bừng mặt, lớn tiếng phản bác lại.
Hoàng Hách giả vờ tỏ vẻ hiểu ra, nói với giọng cổ quái: “ô, thì ra ông không phải là cái thá gì à!”.
“Hì hì!”.
Cô gái tên Cốc vị Hoàng Hách làm cho buồn cười, không kìm được phì cười thành tiếng. Kế cả là giám đốc bẽn cạnh, cũng đang trong bộ dạng cố gắng nhịn cười, nếu không phải do anh ta biết kiềm chế tốt thì e rằng cũng cười phá lên rồi.
“Các người… được lắm!”, tên mập làm gì còn không hiếu hắn vừa bị người đàn ông trước mặt trẽu tức, thế là tức tối lao lẻn, xắn tay áo định ra tay với Hoàng Hách.
Ánh mắt Hoàng Hách lập tức sắc lạnh, lạnh lùng nói: “Tốt nhất ông đừng có ra tay, nếu không ông sẽ hối hận đấy”.