“Hừ!”.
Đúng lúc này, Hoàng Hách nấp bẽn cạnh cánh cửa hừ mạnh một tiếng rồi lao đến, hai tay được truyền đầy chân khí phát lực mạnh mẽ, lập tức khóa chặt cơ thể kia.
Kẻ ra tay trước là kẻ mạnh!
Đối mặt với sự tấn công đột ngột, cơ thế đó cũng không kịp đề phòng, lập tức bị bàn tay to lớn của Hoàng Hách nắm chặt đầu.
Hoàng Hách nhìn thấy đẫ nắm chặt được đầu của đối phương, trong lòng vui mừng. Đầu là một trong những bộ phận mềm yếu nhất của cơ thể con người, Hoàng Hách tin rằng mình chỉ cần dùng sức vặn một cái, thì có thế lấy đi tính mạng của đối phương ngay.
Nhưng còn chưa chờ cho Hoàng Hách vui hẳn, một tiếng kêu vang lên, ngay lập tức, Hoàng Hách chỉ cảm thấy hai tay của anh bị một lực mạnh vặn ra, còn chưa chờ cho anh phản ứng kịp, cơ thế của anh đã bj văng bay ra xa.
Bụpr.
Hoàng Hách bị văng cho bay ngã chổng chân lên trời, đau đến mức mắt nảy đom đóm.
“Là cao thủ!”, nhưng Hoàng Hách lúc này không hề quan tám đến cơn đau trên người, trong lòng anh có một cám giác nguy hiếm mãnh liệt.
Vừa rồi rõ ràng anh đã khóa chặt đầu của đối phương, nhưng cơ thế đối phương lại phát ra một lực vô cùng mạnh, khiến hai tay anh buông ra. Luồng sức mạnh này Hoàng Hách câm nhận được vô cùng rõ, không phải gì khác, chính là chân khí! Toát ra chân khí bên ngoài cơ thế!
Cũng có nghĩa là thực lực của vị khách không mời mà đến này, ít nhất cũng đá đạt được cảnh giới của cao thủ hạng nhất!
Cao thủ hạng nhất, thì chính là võ giả đột phá được tầng ba của chân khí, đi vào tầng bốn chân khí. Người nhưvậy, đã có thế phóng thích chân khí ra khỏi cơ thể rồi.
Còn luồng sức mạnh vừa rồi Hoàng Hách cảm nhận được, châc chẵn là do vị khách không mời mà đến này gây ra. Hoàng Hách dường như có thế khẳng định một trăm phần trăm vị khách không mời này tuyệt đối là một cao thủ hạng nhất! Tuy không biết thực lực cụ thể của đối phương, nhưng với võ lực mà Hoàng Hách có được lúc này, vẫn chưa thể là đối thủ của đối phương.
Lúc này, tâm trí Hoàng Hách không ngừng lưu chuyến, suy nghĩ đối sách ứng phó với địch. Nếu anh đoán không nhầm, sau khi đối phương văng ngã anh, chắc chán sẽ ra một đòn chí mạng, nhanh chóng giết chết anh.
Nhưng cú tấn công anh dự đoán đã không xảy ra, sau đó là một tiếng hét chói tai vang lên!
“Phụ nữ”, nghe thấy tiếng hét này, Hoàng Hách không khỏi ngạc nhiên. Không ngờ vị khách không mời này lại là một phụ nữ! Hoàng Hách không thể nhớ ra nổi từ khi nào anh lại đắc tội với một người phụ nữ là cao thủ hạng nhất.
Nghĩ đến đây, Hoàng Hách bất giác ngẩng đầu lẻn, muốn nhìn về phía người phụ nữ đó.
Chỉ thấy một thân hình xinh đẹp đang đứng trước mặt Hoàng Hách, trên người lè một bộ âu phục váy ngân, nếu không phải Hoàng Hách biết cô ta là một cao thủ hạng nhất, anh châc chần sẽ cho rằng đây chỉ là một cô nhản viên văn phòng sexy mà thôi.
Còn mặt của người phụ nữ này, Hoàng Hách lại không nhìn thấy, chỉ vì không biết vì sao người phụ nữ này đang cố dùng tay che đi khuôn mặt của mình, giữa các ngón tay không nhìn thấy một chút kẽ hờ nào.
Nhưng, vì sao lại phải che mặt chứ, lẽ nào mình có điếm gì đáng xấu hố sao.
Trong lòng Hoàng Hách sững sờ, một giây sau, anh nổi hết da gà: “ôi vãi!”.
Lúc này, Hoàng Hách mới nhớ ra là anh đang không mặc gì hết. Vừa rồi từ trong chậu tắm đi ra, vì cho tiện nên anh còn khống mặc cả quần trong. Vừa rồi vì căng thẳng quá nên Hoàng Hách lại quên mất chuyện này.
Bị người phụ nữ này ném văng ngã chống vó dưới đất, Hoàng Hách lúc này đang trong tư thế sõng soài, những bộ phận nhạy cám trẽn cơ thế đều lộ rõ mồn một, chẳng trách người phụ nữ này lại hét to lên như vậy.
“Này, chị ơi!”, Hoàng Hách bất giác nói lên: “Rốt cuộc chị là ai thế?”.
Vì cảnh giác nên Hoàng Hách không hề manh động, chí đứng lên và giữ một khoảng cách nhất định với người phụ nữ này.
“Đồ dê xồm, sao không mặc quần áo chứ?” người phụ nữ hét to lên, trong giọng nói đầy sự tức giận.
“Ha ha, buồn cười thật, đây là nhà tỏi, tôi mặc quần áo hay không lại cần chị phải đồng ý sao?”, Hoàng Hách hâng giọng một tiếng rồi phản bác: “Còn chị, lén lút cạy cửa nhà người ta là có mục đích gì?”.
“Lưu manh, dẽ xồm, tao không nói chuyện với mày!”, ai ngờ người phụ nữ này lại không trả lời câu hỏi của Hoàng Hách, nhỏ giọng chửi hai câu rồi quay người chạy ra cửa. Từ đầu đến cuối, hai tay của cô ta đều bịt mắt, khiến Hoàng Hách không nhìn thấy tướng mạo của cô ta.
“Người phụ nữ này sao vậy nhỉ?”, Hoàng Hách sững sò giây lát, trong đầu cảm thấy vô cùng khó hiếu.
Sao lại cứ thế mà đi nhí, lẽ nào cô ta không phải đến xử anh sao, hoặc cô ta đến chỉ vì muốn ăn trộm đồ, sao có chuyện đó được! Một cao thủ cấp một sao có thế đến chỗ của anh để lấy cấp đồ chứ!
Nhưng người phụ nữ này, dáng người cũng ngon đấy chứ!
Hoàng Hách vẫn nghĩ về cái ý đồ đen tối này, rõ ràng cái cám giác nguy hiếm trong lòng vừa rồi đã tiêu tan hết.
Đóng cửa lại, Hoàng Hách cũng không có gì làm, thế là đem luôn ba bình thủy tinh đựng đầy Cường Thân Thang còn lại cho vào trong nhà tâm. Anh định hôm nay sẽ hấp thụ hết toàn bộ số Cường Thân Thang còn lại, dù sao dùng “Nhục Thân cửu Luyện” hấp thụ tốc độ vô cùng nhanh, nứa tiếng là xong một bình, hấp thụ hết ba bình cũng chắng hết mấy thời gian. Đương nhiên, bình Cường Thân Thang thứ ba Hoàng Hách chỉ dự phòng thôi. Anh đã hấp thụ hai bình rồi, nếu không có gì xảy ra, hấp thụ hai bình nữa là đạt đến cực hạn.
Còn về sự đau đớn khi dùng “Nhục Thân Cửu Luyện” để hấp thụ Cường Thân Thang thì Hoàng Hách lại không lo lâng nhiều. Lần đầu tiên đều kiên trì được, Hoàng Hách còn sợ lần thứ hai, lần thứ ba sao?