“Bí… bí thư Lộ, sao anh lại đến đây?”.
Phó chủ tịch thành phố Vương tươi cười tiến lên đón, cung kính nói với Lộ Phi.
Đừng thấy phó chủ tịch này vừa nãy tác oai tác quái, dáng vẻ ông đảy to nhất mà nhầm. Đó cũng chỉ là với những người quyền lực kém hơn hắn thôi, xét chức vụ, thì đến cả ủy viẻn thường vụ thành ủy cũng không được xếp vào.
Còn Lộ Phi thì là bí thư thành ủy, quyền lực của anh ta đứng đầu Hải Thành, càng khỏi phải nói việc Lộ Phi còn là một trong những ủy viên thường vụ tính ủy có chỗ đứng, tính ra thì còn là một lãnh đạo tỉnh ủy thực sự. Người như vậy, phó chủ tịch Vương thậm chí còn không có dũng khí chống đối lại.
“ừm, phó chủ tịch Vương, không ngờ một họp báo mà cũng gọi được anh tới”, giọng Lộ Phi hào hùng trưởng thành, giơ tay ra chủ động bắt tay với phó chủ tịch Vương.
Phó chủ tịch Vương hốt hoảng đón lấy tay Lộ Phi bằng hai tay, nắm thật chặt, cố nói với vẻ chính trực: “Là phó chủ tịch thành phố quản lý y dược, bệnh viện Nhân dân xuất hiện việc thế này, tôi phải ra mặt chút”.
“ừm, xem ra giác ngộ của phó chủ tịch rất cao”, Lộ Phi cười giả lả nhìn phó chủ tịch Vương một cái, nói một câu không mặn không nhạt.
“Ha, ha, bí thư Lộ Phi quá khen”, sắc mặt phó chủ tịch Vương cứng ngắc, là một người làm quan chức lâu năm, hắn ngay lập tức nghe ra được ý khác trong giọng điệu của Lộ Phi, nhưng hắn cũng không dám vạch trần, chí vờ như tò mò hỏi: “Bí thư Lộ bận rộn, hôm nay sao lại đến đây?”.
“Ha, ha, tôi cũng chỉ đi ngang qua bệnh viện, tiện thế đến thăm hai người bạn của tôi”, Lộ Phi mỉm cười.
Phó chủ tịch Vương nghe thấy, trong lòng thả lỏng. Bí thư Lộ đã hơn 40 tuổi, bạn của anh ta chắc phải là những bác sĩ già trong bệnh viện. Chỉ cần anh ta không phải đến vì họp báo thì dễ giải quyết.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt phó chủ tịch Vương thay đối, chỉ thấy Lộ Phi đi thắng đến chỗ hai người Hoàng Hách và Lý Yên, vừa đi vừa nói: “ôi, bác sĩ Hoàng Hách, hôm nay mới đến thăm cậu, thực sự là ngại quá”.
Phó chủ tịch Vương chí cảm thấy đầu mình nố bùm, hơi đơ rồi. Bí thư Lộ có ý gì vậy chứ? Chẳng lẽ người bạn anh ta đến thăm là Hoàng Hách?
“Ha, ha, bí thư Lộ, đừng nói thế, phải là tôi đi thăm anh mới đúng”, Hoàng Hách mỉm cười, giơ tay bắt tay Lộ Phi.
“Đừng khách sáo, cậu là ân nhân cứu mạng của bố tôi, thì cũng là ân nhân của tôi”, Lộ Phi vỗ vai Hoàng Hách, nói đầy khích lệ: “Người trẻ tuổi không sợ gì hết, tốt lắm. Tình hình lần này tôi cũng nghe nói rồi, tôi cho rằng cậu làm không sai, mọi bác sĩ của Hải Thành đều phải học tập cậu”.
Nói rồi Lộ Phi đi đến bục chủ tịch, nhận micro từ trong tay Khống Thu Sinh.
Hội trường bỗng yẽn tĩnh lại, nhìn dáng vẻ của bí thư thành ủy thì là định phát biếu rồi. Các phóng viên đều lấy thiết bị ghi âm của mình ra, kiếm tra một lượt, chỉ sợ thiết bị của mình hỏng ngay lúc quan trọng.
Quả nhiên, Lộ Phi hắng giọng rồi nói: “Chào mọi người, tôi là Lộ Phi bí thư thành ủy Hải Thành. Hôm nay tôi đến họp báo này chỉ vì chút việc riêng, điều này tôi phải xin lồi trước với người dân thành phố vì đã lười biếng trong giờ làm”.
Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay, sự hài hước của Lộ Phi ngay lập tức kéo gần khoảng cách của mọi người.
Lộ Phi tiếp tục nói: “Mọi người có lẽ đã đang đoán tôi đến đây làm gì. Giờ tôi xin giải thích với mọi người, hôm nay tôi đến đây là cố tình đến cảm ơn hai bác sĩ. Hai hôm trước, bố tôi đưa con trai tôi đi học, nhưng trên đường gặp tai nạn. Nếu không phải hai bác sĩ này kịp thời cứu chữa, thì bố tôi có lẽ đã không xong
Hít sâu một hơi, Lộ Phi xúc động nói: “Thân phận lúc này của tôi không phải bí thư thành ủy, mà là một người nhà bệnh nhân bình thường, tôi muốn cảm ơn hai bác sĩ tốt dám làm việc nghĩa này tạl đây”.
Trong lúc nói, Lộ Phi cúi người thật sâu với hai người Hoàng Hách và Lý Yên.
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay, mãi không dứt.
Trong lòng Hoàng Hách hơi cảm động, hành động của Lộ Phỉ chẳng khác gì đang tỏ thái độ của anh ta. Với thân phận nhạy cảm của Lộ Phỉ, có thể ủng hộ mình trong trường hợp thế này thì phải rất quyết đoán.
“Các đồng chí, các bạn, mặc dù bác sĩ Hoàng Hách là bác sĩ thực tập, nhưng y thuật của cậu ấy cao siêu, cá nhân tôi vô cùng khảm phục. Lúc mọi người đang quan tảm việc bác sĩ thực tập lên bàn phẫu thuật, cũng phải nghĩ thử xem nguyên nhản kết quả phía sau việc này. Đó cũng là một mạng người, một mạng người sống sờ sờ. Nếu không phải bác sĩ Hoàng Hách kịp thời ra tay, thì bệnh nhân đó đã chết rồi. Cho nẽn tôi cho rằng bệnh viện đế bác sĩ thực tập Hoàng Hách tiến hành cứu chữa, không những không phải sự khinh thường với mạng người, không phải thiếu trách nhiệm với bệnh nhản, mà là thực sự tôn trọng sinh mạng”.
Trong lúc nói, cửa phòng họp lại bị đấy mớ, chí thấy một phụ nữ trung niên đấy xe lăn đi vào. Trẻn xe lăn là người đàn ông trung niên hầu hết các bộ phận trẻn người đều được băng bó kín mít.
“Mọi người xem, người ngồi trên xe lăn này chính là bệnh nhản của ca phẫu thuật lần này, người suýt nữa bị thần chết đưa đi”, Lộ Phi nói to, thu hút ánh mắt mọi người về phía người đàn ông ở trên xe lăn. Bỗng chốc, ánh đèn flash nháy liên tục.
Hoàng Hách cũng nhìn người đàn ông trên xe lăn, lộ ra sự vui vẻ, xem ra nền tảng sức khỏe của người đàn ông trung niên này cũng tốt, lúc này khỏe lại rất nhanh.
Người phụ nữ đẩy xe lăn nhìn ngó một lúc, cuối cùng ánh mắt dừng ờ người Hoàng Hách, trên mặt lộ vẻ cảm động. Chị ta đẩy xe lăn đi nhanh về phía Hoàng Hách, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt Hoàng Hách.