Giọng nói của Ngô Khánh rất nhẹ, nhưng lại mang theo vẻ bất lực và sốt ruột, còn cả vẻ khẩn cầu mãnh liệt nữa.
Vừa dứt lời, Hoàng Hách và Ngô Khánh tách nhau ra, sắc mặt hai người lại trở về bình thường, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
“Bác sĩ Hoàng Hách, anh là người tốt, người nhà của đại ca phải đến sáng mai mới tới kịp, từ giờ đến lúc đó anh có thể chăm sóc đại ca không?”, Ngô Khánh nhìn Hoàng Hách, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc phức tạp: “Xin anh đấy!”.
Ánh mắt của Hoàng Hách cũng hơi nhấp nháy, anh thản nhiên thò hai tay vào trong túi áo, nở nụ cười ôn hòa: “Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc bệnh nhân cho đến khi người nhà bệnh nhân đến”.
“Vậy thì tôi yên tâm rồi”, ánh mắt Ngô Khánh lộ ra vẻ nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía lối ngoặt hành lang của phòng phẫu thuật nói to: “Đồng chí cảnh sát, đại ca đã qua cơn nguy hiểm, chúng tôi có thể đi theo các anh rồi! Lần này thực sự cảm ơn các anh đã châm chước”.
Câu nói vừa dứt, mấy vị cảnh sát mặc đồng phục đi từ lối ngoặt ra, lạnh lùng còng tay bọn Ngô Khánh.
Ngô Khánh bị đeo còng tay, ngoảnh đầu lại một lần nữa, anh ta nhìn Hoàng Hách nhưng không nói gì cả.
Ánh mắt của Hoàng Hách không thay đổi, hơi gật đầu nhẹ, sau đó nhìn cảnh sát đưa bọn Ngô Khánh đi.
Còn một vị cảnh sát ở lại, đột nhiên xảy ra sự cố thương tích nguy hiểm như vậy, một mặt cảnh sát phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của người đàn ông trung niên, mặt khác cũng phải canh giữ người đàn ông này, để tránh anh ta chạy trốn.
“Đưa bệnh nhân vào phòng chăm sóc tích cực đi”, Quách Lai dặn dò y tế: “Có chuyện gì lập tức báo cho tôi biết!”, sau đó anh ấy nói chuyện với Hoàng Hách vài câu rồi trở về nghỉ ngơi. Cuộc phẫu thuật này kéo dài liên tục trong sáu, bảy tiếng đồng hồ, lúc này đã là nửa đêm.
Sau khi Hoàng Hách ở phòng chăm sóc tích cực quan sát người đàn ông trung niên này một lúc, liền đến tòa nhà cấp cứu.
Nếu không phải vì cuộc phẫu thuật, e rằng Hoàng Hách đã phải trực ở phòng cấp cứu khoa nhi ở đây từ trước rồi. Quy mô của Bệnh viện Nhân Dân thành phố rất lớn, người khám bệnh nhiều, nhiệm vụ của một bác sĩ thực tập như Hoàng Hách chính là hỗ trợ bác sĩ phụ trách, tiện thể học hỏi kinh nghiệm. Đương nhiên, khi bác sĩ phụ trách bận quá, Hoàng Hách cũng sẽ giúp đỡ khám bệnh, ví dụ như các bệnh thường gặp như cảm cúm và ho.
Vì là nửa đêm, nên người bệnh trong phòng cấp cứu khoa nhi cũng không có nhiều, thấy Hoàng Hách đi vào trong phòng khám, vị bác sĩ phụ trách lườm một cái, rõ ràng không hài lòng về hành vi chạy đến phòng phẫu thuật của Hoàng Hách.
Hoàng Hách cũng không giải thích, anh lúc này không còn yếu thế nữa, không phải cúi đầu trước bất kỳ ai.
Bác sĩ phụ trách thấy Hoàng Hách không thèm để ý mình, trong ánh mắt đầy vẻ bực bội. Nhưng vì bệnh nhân đang đợi khám, nên cũng không có nhiều thời gian để đi trách Hoàng Hách.
Còn Hoàng Hách lại đến phía sau tấm bình phong ở bên trong phòng khám, đặt mông ngồi xuống chiếc bàn dài. Ở đây chuyên khám một số bộ phận nhạy cảm, có tấm bình phong che chắn, người bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Khi chắc chắn được không có ai đang nhìn mình, anh mới lôi một vật từ trong túi áo ra. Đây chính là thứ Ngô Khánh lén lút nhét vào túi anh khi ôm anh, thấy bộ dạng thần bí của Ngô Khánh và câu nói “giúp chúng tôi với”, Hoàng Hách bèn cảm thấy chuyện này không hề bình thường.
Cho nên cả quãng đường anh đều không lôi viên đá này ra, cho đến tận khi đứng sau tấm bình phong của phòng khám mới yên tâm lấy ra.
Đây là một viên đá to bằng quả trứng gà, hình dạng không có quy tắc gì cả, trông chẳng khác gì một viên đá bình thường.
“Chỉ là một viên đá, có cần phải tỏ vẻ thần bí như vậy không?”, Hoàng Hách hơi khó hiểu, nhưng sau đó, tâm niệm của anh hiện ra, Vô Thượng Tiên Đồng lặng lẽ khởi động.
Ngay lập tức, Hoàng Hách phát hiện ra điều bất thường, phía dưới Vô Thượng Tiên Đồng, anh nhìn thấy bên trong viên đá lại có một luồng ánh sáng xanh đang chuyển động.
“Đây là cái gì…”
“Đây là cái gì…”.
Trong lòng Hoàng Hách kinh ngạc, nhìn kĩ hòn đá trước mặt, Vô Thượng Tiên Đồng càng tập trung hơn. Dần dần, hình ảnh bên trong hòn đá rõ ràng hơn.
Chỉ thấy bên trong hòn đá này, 90% ngập màu xanh đầy sức sống, màu xanh kiểu này vô cùng thuần khiết, không có tạp chất, có màu sắc sinh động.
“Chẳng lẽ đây là một viên đá thô ngọc bích?”, Hoàng Hách thu lại Vô Thượng Tiên Đồng, màu xanh bên trong hòn đá biến mất tăm.
Lật hòn đá, mắt Hoàng Hách sáng lên, chỉ thấy ở một chỗ nhô ra của hòn đá đã có một vết bị cắt, mà bên trong mặt cắt này, ngoài lớp vỏ mỏng manh, thế mà lại đều là ngọc bích thuần.
Hoàng Hách không hiểu kiến thức liên quan ngọc bích, nhưng nhìn thấy ngọc bích xanh thế này là biết miếng ngọc bích này không tầm thường, vô cùng trong, nhờ ánh đèn lờ mờ, Hoàng Hách thế mà có thể nhìn thấy bên trong ngọc bích, như một đầm nước xanh biếc, lóng lánh đẹp vô cùng.
Lại lần nữa nhớ lại lời Ngô Khánh nói với anh, trong lòng Hoàng Hách cũng đoán được đại khái vấn đề mà nhóm người này gặp phải: “E là vì viên đá thô ngọc bích này quá đáng giá, nên mới thu hút sự chú ý của một vài người. Xem ra vết thương mà người đàn ông trung niên kia bị chắc là kiệt tác của đám người đó”.
Hoàng Hách giơ tay ra khẽ khàng ma sát trên mặt cắt của viên đá thô ngọc bích, lau đi lớp bụi trên đó. Song đúng lúc này, trong mắt Hoàng Hách lại lóe lên ánh sáng dữ dội.
Lúc nãy, khi ngón tay anh vừa chạm vào phần ngọc bích lộ ra trên mặt cắt của viên đá thô, trong cơ thể anh đột nhiên trào dâng cảm giác nôn nóng, một tin tức nào đó trong đầu anh đột nhiên tự xuất hiện. Biến cố bất ngờ khiến Hoàng Hách không kiềm được mà dịch ngón tay ra, sau đó bắt đầu suy nghĩ.
“Trường Sinh Tiên Kinh”, chính là tên của tin tức này. Từ tin tức Hoàng Hách hiểu được “Trường Sinh Tiên Kinh” này chính là công pháp mà y tiên để lại “Truyền Thừa” tu luyện, rất thần kỳ. Dùng chính lời của y tiên để nói thì là “Trường Sinh Tiên Kinh” có thể hấp thụ tinh khí của vạn vật đất trời, phù hợp nhất với quy luật tự nhiên, tu luyện đến mức cao nhất thậm chí có thể thoát khỏi sinh tử.