Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lộ Phong lại không hề nghi ngờ. Giờ có rất nhiều cảnh sát vì sợ bị trả thù, nên bình thường sẽ không xuất trình thẻ nghiệp vụ, kế cả có xuất trình ra, cũng sẽ cố gắng khống để cho người khác nhìn thấy nội dung trên thẻ.

“Hoàng Hách phạm tội gì, các anh dựa vào đâu mà bắt cậu ấy!”. Lộ Phong trầm giọng hỏi.

“Cảnh sát chúng tôi thực thi nhiệm vụ, không cần thiết phải giải thích với mấy người!”, trong mắt tên cảnh sát cầm đầu đầy vẻ bất mãn, khoát tay một cái, những người phía sau liền áp sát Hoàng Hách, muốn khống chế Hoàng Hách lại.

Ánh mắt Hoàng Hách động đậy, trong mắt lộ ra một vẻ lạnh lùng. Anh đã nhìn ra được, những tẽn cảnh sát trước mặt anh đây đều là những người bình thường, chỉ là tố chất cơ thể mạnh hơn chút mà thôi. Nếu anh ra tay, chưa đầy một phút là có thể đánh gục hết những người này ngay.

Nhưng anh nhìn thấy Lộ Phong đứng bên cạnh, nẽn đột nhiẽn kìm lại được ý muốn ra tay của mình. Anh hiếu, chỉ cần anh ra tay, cho dù có phải bản thân anh bị vu oan hay không, anh ta đều phải chịu hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Dù sao giờ đang là xã hội của pháp luật, chuyện tấn công cánh sát tuyệt đối sẽ không được nhân nhượng. Pháp luật rất nghiêm khắc, cho dù là các nhân sĩ võ lảm, cũng phái tuân thủ pháp luật.

“Được, tôi đi cùng các anh!”, Hoàng Hách đột nhiên lên tiếng: “Nhưng tôi có vài lời muốn nói”.

Người cầm đầu thấy Hoàng Hách lại đưa ra điều kiện, trong ánh mắt lộ ra vẻ hung dữ: “Không được, cậu không được nói gì hết!”.

Vừa nói, hân liền đi lên trước định còng tay Hoàng Hách lại.

Hoàng Hách dứng dưng nhìn người này một cái, trong ánh mắt thấp thoáng lóe ra một tia sáng. Còn tên cảnh sát này nhìn thấy bộ dạng đó của Hoàng Hách, ánh mất hắn đã hơi chùn lại.

Ánh mắt này là gì vậy, vì sao mình cảm thấy không thể chống cự lại nhỉ, trên khuôn mặt tên cảnh sát dần đầu này lộ ra vẻ tháng thốt, nhưng miệng vân nói: “Được, nhanh lên đấy!”.

Những tên cảnh sát còn lại đều sững sờ, vừa rồi tẽn cảnh sát cầm đầu còn không đồng ý, sao lại đột nhiên đồng ý chứ. Nhung lãnh đạo bọn họ đã nói, thì bọn họ đương nhiên cũng không thể phản đối, chỉ chăm chú nhln, đề phòng Hoàng Hách giờ trò.

Hoàng Hách quay đầu lại, mỉm cười với Lộ Phong.

Sâc mặt Lộ Phong hơi lo lắng. Tội cố tình gây thương tích thì hiếu được, nhưng cánh sát lại nói Hoàng Hách tàng trữ và buôn bán thuốc phiện, điều này khiến ánh mẳt nhìn Hoàng Hách của anh ta cũng trở nên hơi khác. Tuy anh ta là người làm ăn kinh doanh, nhưng vô cùng phản cảm với những thứ hại người hại mình như thuốc phiện. Nếu Hoàng Hách là người như vậy thật, thì Lộ Phong tuyệt đối sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa.

“Hoàng Hách, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”, Hứa Tịnh lo lắng lại gần, nhíu mày hỏi Hoàng Hách: “Em buôn bán thuốc phiện thật sao?”.

“Chị Tịnh Tịnh, chị có tin không?”, Hoàng Hách nhẹ nhàng nhìn Hứa Tịnh, nhỏ giọng nói.

“Không, chị hiểu em. Em rất tốt bụng, làm sao có thể làm những việc xấu xa như buôn bán thuốc phiện được!”, sâc mặt Hứa Tịnh đột nhiên nghiêm nghị, nói với giọng chắc nịch; “Hoàng Hách, nhất định là cánh sát đã nhầm”.

“Ha ha”, Hoàng Hách cười lên, cười một cách rất vui. Lúc này rồi Hứa Tịnh vẳn tin tưởng anh, khiến trong lòng Hoàng Hách cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Chị yên tâm, em bị vu oan thôi!”, Hoảng Hách nhìn Hứa Tịnh gật đầu, sau đó ghé sát tai Hứa Tịnh, nói thầm với Hứa Tịnh một số điện thoại; “Chị gọi vào số này, nói chuyện cúa em cho ông ấy nghe!”.

Hứa Tịnh tuy không hiểu gì, nhưng vần gật đầu. Bây giờ Hoàng Hách lại bào cô gọi vào số điện thoại này, chăc chắn là có lí do.

“Anh Lộ, nhớ mai gắn biến số xe cho tôi đấy”, Hoàng Hách quay đầu sang cười với Lộ Phong.

Lộ Phong nhìn Hoàng Hách, như thể muốn nhìn xuyên thấu Hoàng Hách vậy. Một lúc sau, anh ta mới gật đầu nói: “Hoàng Hách, cậu yên tâm đi, nếu cậu trong sạch thật sự, không ai dám động vào một sợi tóc của cậu đâu!”.

Trong lòng Hoàng Hách bất giác đánh giá cao Lộ Phong hơn. Tuy người này là dân làm ăn, nhưng cũng là một người vô cùng có nguyên tăc. Ý cúa câu nói vừa rồi của anh ta là, Hoàng Hách nếu anh trong sạch, anh ta nhất định sẽ cứu anh. Nhưng nếu anh buôn thuốc phiện thật, vậy thì anh ta tuyệt đối sẽ không thèm gặp anh nữa.

Gật đầu với Lộ Phong một cái, Hoàng Hách quay người, chủ động nói: “Đi thôi, còn còng tay thì khỏi đi, tôi sẽ không trốn đâu”.

“Không được!”, tên cảnh sát lúc này còn đang thắc mác vừa rồi sao lại đồng ý Hoàng Hách, lúc này thấy Hoàng Hách đưa ra ý kiến, đương nhiên sẽ không đồng ý: “Quy tắc như vậy, cậu đừng để tôi phải khó xử!”.

Vừa nói, hắn liền cầm còng tay lên, còng vào tay Hoàng Hách. Ánh mắt Hoàng Hách lóe một cái, cuối cùng vẫn không phản kháng, để mặc cho đối phương còng vào tay mình.

“Đi thôi!”, cảnh sát đẩy Hoàng Hách một cái, rồi quát lên.

Hoàng Hách bình thản cất bước đi ra bên ngoài. Tại cứa shovvroom 4S, một chiếc xe cảnh sát đã chờ sẵn, Hoàng Hách bước vào xe trong sự áp tải của cảnh sát.

Sau đó, xe cảnh sát phát ra tiếng kêu inh ỏi, và nhanh chóng rời khỏi đó, chỉ còn lại đám người của showroom 4S nhìn theo bóng xe cảnh sát, không ai nói gì cả.

Một lúc sau, đột nhiên có một người phụ nữ lên tiếng: “Cứ tướng là một đại gia lắm tiền, không ngờ lại là tay buôn bán thuốc phiện. Cũng chẳng trách lại mua được hẳn chiếc xe như vậy, thì ra là tiêu tiền bấn”.

Người này cũng là một nhân viên kinh doanh, doanh sô’ rất tốt, vốn bị Lương Bình chèn ép nên cũng không dám mơ tưởng đến vị trí giám đốc kinh doanh, nhưng giờ Lương Bình bị đuổi việc rồi, cô ta chỉ cần đẩu thắng Hứa Tịnh là có thế lẽn được vị trí đó ngay. Giờ đang là cơ hội vô cùng tốt, chỉ cần vị tổng giám đốc Lộ Phong này cho rằng Hoàng Hách là một người buôn bán thuốc phiện, vậy thì quyết định thăng chức cho Hứa Tịnh lúc trước đương nhiên cũng sẽ không được tính.

Nhưng còn chưa chờ cho cô ta nói hết, Hứa Tịnh liền lớn tiếng phán bác: “Không phải, Hoàng Hách tuyệt đối không phải người buôn bán thuốc phiện! Tôi rất hiểu cậu ấy!”.

“Ha ha, Hứa Tịnh, biết người biết mặt khó biết lòng, hai người mấy năm rồi chưa gặp, sao chị biết anh ta không thay đổi chứ”, nhân viên kinh doanh đó nói với giọng chắc nịch: “Hơn nữa, chị giải thích xem anh ta tiền đâu mà nhiều thế?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK