Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

mở một mắt nhắm một mắt. Không ngờ hôm nay đã sắp đến giờ về là năm rưỡi rồi, thế mà y tá Lưu này vẫn chưa về.

“Ha ha, cậu không biết đâu, ban ngày hôm nay bệnh viện chúng ta có phó giám đốc mới, nhưng nghiêm khắc lắm, lão chết tiệt nhà tôi đã đánh tiếng với tôi từ lâu rồi, bảo tôi đừng có chọc vào phó giám đốc đó”, y tá Lưu nói cực kỳ thẳng thắn, nhưng cuối cùng cũng giải đáp cho thắc mắc của Hoàng Hách.

“Thì ra là có phó giám đốc mới, thảo nào mọi người lại có tinh thần thế này”, Hoàng Hách cười gật đầu. Đã nghe nói bệnh viện sẽ có một phó giám đốc chủ quản kỹ thuật chữa trị, thì ra là hôm nay đã đến rồi. Hoàng Hách cũng không nghĩ nhiều gì, đi về phòng trực của mình.

“Bố ơi, chính là chú ấy, chính chú này đã cứu ông nội”, đúng lúc này, một giọng nói hơi quen thuộc đột nhiên vang lên ở chỗ không xa.

Giọng nói này rõ ràng là phát ra từ miệng một đứa trẻ, Hoàng Hách nghe thế mà lại có cảm giác quen thuộc.

Anh bất giác dừng bước, xoay đầu lại, đúng lúc thấy một cậu nhóc kéo một người trung niên đeo kính râm vội vàng chạy về phía mình.

“Là cậu bé ấy!”, nhìn một cái Hoàng Hách chợt nhận ra, cậu bé trước mặt chẳng phải chính là cậu bé Hoàng Hách đã gặp lúc sáng sao? Lúc ấy ông nội cậu bé bị xe đâm tim dần ngừng đập, cậu bé này khóc ghê lắm.

Mới đó mà cậu bé đã dẫn người trung niên đến trước mặt Hoàng Hách.

“Chú ơi, chú còn nhớ cháu không?”, cậu bé hưng phấn nhìn Hoàng Hách, trong mắt toàn là ngưỡng mộ.

“Là cháu à, cậu bé”, Hoàng Hách khom lưng, sờ đầu cậu bé: “Ông nội cháu giờ không sao rồi chứ?”.

“Vâng, ông nội đã qua cơn nguy kịch rồi”, cậu bé gật mạnh đầu: “Bố ơi, đây chính là thần y cứu ông nội lúc sáng”.

“Ân nhân, chào cậu”, người trung niên đeo kính râm túm lấy bàn tay Hoàng Hách, xúc động vô cùng nói: “Nếu không có cậu, thì bố tôi nguy hiểm rồi”.

“Ha, ha, anh này đừng khách sáo, tôi là bác sĩ, cứu người là trách nhiệm của tôi”, Hoàng Hách cười với người trung niên đeo kính râm. Không biết tại sao, Hoàng Hách cứ cảm thấy người trung niên trước mặt này hơi quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.

Do tò mò, Hoàng Hách tập trung tinh thần, lặng lẽ khởi động Vô Thượng Tiên Đồng. Bỗng chốc, trong mắt Hoàng Hách, chiếc kính của người trung niên lặng lẽ biến mất, gương mặt vuông xuất hiện trước mắt Hoàng Hách.

Nhìn gương mặt này, trái tim Hoàng Hách bỗng chốc nảy lên: “Không ngờ là anh ấy”.

Thảo nào Hoàng Hách lại cảm thấy gương mặt này cực kì quen, thì ra thân phận của người này nói ra thì hết hồn, không ngờ lại là bí thư thành ủy của Hải Thành. Lúc Hoàng Hách đọc tin tức, thường thấy được người này phát biểu trên tivi.

“Thì ra ân nhân là bác sĩ, nhưng không biết ân nhân nhận chức ở đâu?”, Lộ Phi không biết Hoàng Hách đã nhìn ra thân phận của mình, vẫn cứ nhiệt tình hỏi.

Hoàng Hách chỉ hơi kinh ngạc, rồi bình tĩnh lại: “Ha, ha, nhận chức thì không dám nói, tôi là Hoàng Hách, là một bác sĩ thực tập khoa nhi của bệnh viện này thôi”, nói rồi Hoàng Hách lấy thẻ công tác từ trong túi ra, đưa cho Lộ Phi.

Lộ Phi nhìn lướt qua, sự kinh ngạc trong mắt càng rõ rệt hơn: “Ân nhân có y thuật cao siêu, sao vẫn chỉ là bác sĩ thực tập chứ? Lãnh đạo của bệnh viện này đúng là vớ vẩn!”.

Lúc nói trên người Lộ Phi tự nhiên tỏa ra sự uy nghiêm của người làm to.

“Ha, ha, chỉ cần có thể chữa bệnh cứu người, thì ở đâu cũng như nhau”, Hoàng Hách cười khẽ, nhưng lại nói thầm trong bụng: “Nếu không phải có được Y Tiên Truyền Thừa, thì tôi chẳng phải chỉ là một bác sĩ thực tập sao?”.

“Ha, ha, cậu suy nghĩ thoáng thật đó!”, nghe thấy Hoàng Hách nói vậy, sắc mặt Lộ Phi bất giác nghiêm túc, xưng hô với Hoàng Hách cũng không gọi ân nhân nữa.

“Đâu có”, Hoàng Hách trả lời khách sáo, sau đó hỏi: “Không biết tình hình ông cụ thế nào rồi?”.

Lộ Phi nghe thấy Hoàng Hách nhắc đến bố mình, sắc mặt khẽ thay đổi: “Tình hình bố tôi đã ổn định rồi, giờ đã tỉnh táo. Bác sĩ nói, với tình hình lúc ấy của bố tôi, đáng lý ra dù có cứu được thì cũng không thể khỏe nhanh vậy”.

“Vậy ông cụ đúng là ở hiền gặp lành”, Hoàng Hách cười ha hả nói.

“Cậu khiêm tốn quá, nghe phó giám đốc Lý nói, bố tôi có thể khỏe lại nhanh vậy đều là nhờ y thuật cao siêu của cậu Hoàng”, Lộ Phi nói rồi lại định cảm ơn Hoàng Hách. Với thân phận bí thư thành ủy của anh ta, năm lần bảy lượt cảm ơn Hoàng Hách cũng là hiếm thấy.

“Anh này đừng như vậy”, Hoàng Hách xua tay, vội vàng đổi chủ đề: “Phó giám đốc Lý chẳng lẽ là phó giám đốc mới tới hôm nay?”.

“Đúng thế”, Lộ Phi ngạc nhiên nhìn Hoàng Hách: “Cậu Hoàng chẳng lẽ không biết phó giám đốc Lý? Tôi nghe nghe giọng điệu cô ấy, thì có vẻ vô cùng ngưỡng mộ y thuật của cậu”.

Giờ đến lượt Hoàng Hách thấy lạ. Trong ấn tượng của mình đúng là không quen phó giám đốc Lý này mà, huống hồ, trước hôm nay, mình chỉ là một bác sĩ thực tập, y thuật bình thường, chắc chắn sẽ không có người ngưỡng mộ y thuật của mình.

“Bố, xem kìa, là cô Lý”, đúng lúc này, cậu bé đột nhiên hét lên.

“Ha, ha, cậu Hoàng, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, phó giám đốc Lý tới rồi”, Lộ Phi cười sang sảng, chỉ vào phía sau Hoàng Hách nói.

Hoàng Hách xoay đầu, muốn xem thử phó giám đốc Lý trong lời đồn rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Ngay sau đó, Hoàng Hách ban nãy còn đang mang vẻ mặt tò mò bỗng chốc trợn tròn mắt: “Không phải chứ, sao lại là cô ấy?”.

Phó giám đốc Lý đang đi tới không ngờ là người anh đã từng gặp. Chẳng phải chính là cô bác sĩ Lý Yên xinh đẹp cấp cứu ông cụ trên đường lúc ban ngày sao? Thảo nào lúc đó khi Lý Yên đi theo xe cấp cứu lại nói một câu khó hiểu như vậy, thì ra cô chính là phó giám đốc mới của bệnh viện Nhân dân thành phố.

Chỉ thấy phó giám đốc mặc một chiếc áo blouse trắng của bác sĩ thong thả đi tới, chiếc blouse trắng rộng thùng thình cũng không che được dáng người nóng bỏng của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK