“ừ, coi như anh cũng có chút khí phách!”, Cửu phu nhân nói với giọng mãn nguyện: “Cũng không uổng công em trốn ra ngoài vui vẻ với anh, đế thưởng cho anh, lát nữa chúng ta lại làm hai hiệp nhé!”.
“Cửu phu nhân đã có lệnh, anh đương nhiên sẽ không dám từ chối rồi!”, người trung niên đầu trọc lộ ra nụ cười gượng, miệng thì lại đồng ý không ngớt.
“ừ”, Cửu phu nhân nghe thấy, trong mẳt lại một lần nữa bùng lên ngọn lửa, cô ta trừng mắt với người đàn ông mặc vest: “còn không mau cút đi!”.
“Dạ, dạ!”, người đàn ông mặc vest gật đầu lia lịa, đang định đi khỏi, thì đúng lúc này trong yết hầu của hắn đột nhiên phát ra âm thanh kêu gào thảm thiết. Sau đó cơ thể hân ngã gục xuống đất, một luồng khói trăng tòa ra từ vết thương trên người hắn, kèm theo đó là một mùi hương thơm nhẹ sộc vào mũi.
“Có chuyện gì vậy?”, tên đầu trọc đứng phắt dậy: “Mùi gì thế, sao lạ quá vậy!”
Sau đó chưa chờ cho hắn nói hết sấc mặt hẳn đã trở nên đỏ gay, giống hệt với người đàn ông mặc vest, hắn cũng đau đớn hét lên thảm thiết, cùng lúc đó, một luồng khói trắng từ mũi và miệng hân tỏa ra.
“Chết tiệt, chuyện này là thế nào?”, trong mẳt Cửu phu nhân lộ ra một vẻ run sợ, nhìn bộ dạng thẽ thảm của người trung niẽn đầu trọc và người đàn ông mặc vest, trong lòng dấy lên một cảm giác không tốt: “Độc, tên Hoàng Hách đó rõ ràng không muốn tha cho tên vô dụng này, hân muốn giết chết hết chúng ta!”.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, thì một mùi thơm nhẹ cũng sộc vào mũi cúa Cửu phu nhân.
“Nguy rồi!”, kèm theo tiếng hét lớn của Cửu phu nhân, cơ thể bà ta đột nhiên phát ra một hơi thở vô cùng mạnh, ngay lập tức, bà ta phụt ra một ngụm máu tươi màu đen. Sau khi phun máu ra, thần sâc của cửu phu nhân cũng lập tức kém đi rất nhiều, nhưng lúc này bà ta cũng không nghĩ được nhiều nữa, nghiến răng nghiến lợi, cơ thế nháy mạnh một phát, “bụp” một tiếng đập vỡ cứa số kính của biệt thự, rồi rơi ra ngoài biệt thự.
“Cửu phu nhân sao thế?”, tên đầu hói cũng nhảy từ mái nhà xuống, nhìn Cửu phu nhân với vẻ mặt khó hiếu.
“Tên Hoàng Hách đáng chết, thủ đoạn nham hiểm thật, tao quyết không đội trời chung với mày!”, sâc mặt của Cứu phu nhân tím tái, đột nhiên phân nộ dùng bàn tay đánh mạnh lên một thân cây to.
“Rầm” một tiếng, cây to rung lâc mạnh, lá rơi như mưa, trên thân cây vững chắc thế mà lại lưu lại vết bàn tay rõ rệt, nhìn cũng đủ khiến tên đầu hói sợ đến mức lùi ra sau mấy bước.
Cửu phu nhân đúng là không đế lộ tài năng, không ngờ lại có thực lực như vậy.
Lúc này, tiếng gào thét trong biệt thự đã dừng lại, không còn chút động tĩnh gì nữa.
“Cậu tên là Đầu Hói à?”, sắc mặt Cứu phu nhân trắng bạch, cơ thế hơi run rấy, xem ra đã vô cùng yếu ớt: ‘Tôi bị trúng độc, lập tức chuấn bị xe ô tô, tôi muốn đến tống đàn trị thương!”.
“Dạ!”, tên đầu hói lập tức gật đầu đồng ý, Cửu phu nhân vừa mới để lộ ra Thực lực, khiến hắn không dám có bất kỳ oán thán nào.
“Và căn biệt thự này lập tức phong tòa lại, mờ hết cửa sổ ra, trong thời gian ngẳn không cho phép bất kỳ ai đến gần!”, Cứu phu nhân lại dặn dò: “Đà chú của các người đã chết rồi, những ngày này Thanh Long Đường tạm thời yên tĩnh một chút, chờ tổng đàn phái lãnh đạo mới đến tiếp quản!”.
“Vâng!”, tên đầu hói gật đầu, chỉ sợ làm g) không tốt thì lại tai bay vạ gió.
“Còn cái tên Hoàng Hách kia vô cùng nguy hiếm, khi chưa có chí đạo cúa tống đàn, không ai được phép gây sự với hẳn!”
Cửu phu nhân nhấc đến Hoàng Hách, trong mắt đầy sự thù hận: “Còn không chuẩn bị XG đi”.
“Dạ, vâng!”, tên đầu hói chạy thốc tháo, chỉ sợ Cửu phu nhản tức lên sẽ giết chết hắn, dù sao, uy lực cúa cú đánh vừa rồi hắn vãn còn nhớ như in.
Nhìn theo bóng lực vội vàng rời đi của tẽn đầu trọc, Cửu phu nhân đột nhiên lại phụt một ngụm máu tươi ra nữa: “Mẹ kiếp, nếu không phải mình đã chạm tới ngưỡng của cảnh giới tông sư, nội lực mạnh mẽ, cưỡng chế kìm nén luồng độc tố đó, chứ nếu không e rằng giờ đã chết rồi. Hoàng Hách được lâm, mày rốt cuộc là ai, vì sao có thể điều chế ra loại thuốc độc kinh khủng như vậy!”.
Khi Cửu phu nhân đang không ngừng đoán già đoán non về thân phận của Hoàng Hách, Hoàng Hách thì lại ngồi trên giường của mình, trải tấm da thú cũ kỹ ra.
“Tấm da thú này nằm trong tay ông Trương mấy chục năm vẫn không phát hiện ra được bí mật trong đó, nhưng Vô Thượng Tiẽn Đồng của mình lại có thế khiến tấm da thú hiện ra những dòng chữ, đúng lè trùng hợp cơ duyên”, Hoàng Hách sờ tấm da thú, trong lòng thầm nghĩ: “Có lẽ bí mật của tấm da thú này vần còn có cách mờ ra khác, chẳng qua Vô Thượng Tiên Đồng của mình giống như phần mềm hố trợ trong game vậy, có thế bó qua phương pháp mở ra kia, và phát hiện ra được luôn bí mật trong đó”.
Hoàng Hách không cho rằng người chế tạo ra tấm da thú này cũng có thứ lợi hại như Vô Thượng Tiên Đồng.
“Để mình xem xem, bí mật trong tấm da thú này rốt cuộc là gì!”, trong lòng nghĩ vậy, hai mắt Hoàng Hách đột nhiên tỏa ra hai tia sáng, một giây sau, trong mắt Hoàng Hách, từng hàng chữ trên tấm da thú dần dần hiện ra.
Trên tấm da thú, những hàng chữ không ngừng hiện ra, từ ít thành nhiều, từ mờ sang đậm, từ thưa thớt trở nên dày đặc.
Hoàng Hách tập trung nhìn kỹ, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc. Tuy anh không hiếu những chữ này làm sao có thế ấn được bên trên tấm da thú, nhưng đối với kỹ thuật vô cùng khéo léo này, Hoàng Hách lại vô cùng khâm phục.
Phái biết rằng cho dù là thời đại bây giờ, muốn ấn giấu các nét chữ thì không hề dễ dàng gì, hơn nữa cũng có giới hạn về thời gian. Còn tấm da thú này đã không biết trải qua bao nhiêu niẻn đại rồi, nhưng người ta vẫn không thể phát hiện được bí mật trong đó, nếu không phải bản thân anh có Vô Thượng Tiên Đồng, Hoàng Hách e rằng cũng không thế phát hiện ra nối bí mật này.
Trong khi Hoàng Hách còn chưa kết kinh ngạc, thì toàn bộ chữ trên tấm da thú đã hiện ra hoàn toàn, từng dòng chữ cổ thể hiện ra trước mắt Hoàng Hách.
“ơ, những chữ này…”.
Nhìn những kiểu chữ hiện ra trên tấm da thú, trong lòng Hoàng Hách càng ngạc nhiên hơn.
Những chữ này hoàn toàn không giống với các chữ hiện đại, thậm chí, trong tất cả các kiểu chữ được lưu truyền hàng nghìn năm lịch sứcúa Hoa Hạ thì Hoàng Hách cũng chưa từng thấy có kiểu chữ nào như vậy