Sau đó Hoàng Hách lại gọi điện lại cho Lý Yên và Liêu Vi Nhi, nói chuyện phiếm vài câu, báo rằng anh vẳn ốn, rồi cúp điện thoại và bắt xe đến Dưỡng Hư Đường.
Giờ là giờ cao điểm tan ca, rất khó bát xe, khiến trong lòng Hoàng Hách hiện lên ý nghĩ mua một chiếc xe ô tô, có xe rồi làm việc gì cũng tiện hơn nhiều.
Khó khăn lầm mới bắt được một chiếc taxi, cả quãng đường lúc đi lúc dừng, cuối cùng Hoàng Hách cũng đến được Dưỡng Hư Đường.
Vào trong Dưỡng Hư Đường, Hoàng Hách không khỏi ngạc nhiên. Thế mà anh lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở đây.
“Nhị Ngưu, sao anh lại ở đây thế?”, Hoàng Hách ngạc nhiên nhìn La Nhị Ngưu đang đứng trước quầy thuốc liền hỏi.
“ơ, Hoàng Hách, cậu cũng đến đây à??”, Nhị Ngưu cũng ngạc nhiên nhìn Hoàng Hách, đột nhiên Nhị Ngưu như nhớ ra điều gì đó, mặt anh ta liền đỏ lên.
“Hoàng Hách, chào anh!”, lúc này, giọng nói trong trẻo của một cô gái vang lên, và Cốc nờ một nụ cười đi đến.
“ơ Cốc, em quen với Hoàng Hách à?”, Nhị Ngưu há hốc miệng, trong mắt tràn đầy vẻ thắc mẳc.
“Đồ bò ngốc nhà anh, anh Hoàng Hách này là khách quý mà em đang chờ đó”, Cốc đảo mắt bực bội nói với Nhị Ngưu.
‘ặA, thì ra là thế, khách quý mà em đang chờ lại là Hoàng Hách à!”, Nhị Ngưu cuối cũng cũng phản ứng lại, rồi ghé vào tai Cốc cười rồi thật thà nói: “GIỜ đợi được Hoàng Hách đến rồi, em xem có thể đi xem phim cùng anh được chưa?”.
“Không được…”, Cốc có hơi lay động, nhưng nhìn Hoàng Hách một lúc, cô lại do dự.
Thấy bộ dạng lúc này của Nhị Ngưu và Cốc, Hoàng Hách làm gì còn không biết tình hình giữa hai người này nữa. Lúc đó Hoàng Hách liền cười ha ha nói: “Cốc, để cô chờ đến bây giờ thật là ngại quá. Cô đi với Nhị Ngưu đi, tự tôi đi tìm ông Liều là được”.
“Ha ha, Hoàng Hách, biết ngay là cậu rất hiếu chuyện mà!”, Nhị Ngưu nhìn Hoàng Hách cười hi hi, trong mắt lộ ra sự cảm kích.
Hoàng Hách bật cười kinh ngạc, không ngờ một Nhị Ngưu trông thô kệch thật thà này lại thích một cỏ gái xinh xắn như Cốc. Kiểu kết hợp này đúng là giống như trong phim “Người đẹp và quái vật”. Nhưng nhìn thì Cốc hình như cũng có tình ý với Nhị Ngưu.
Không ngờ một người thật thà ngốc nghếch như Nhị Ngưu lại cũng là một cao thủ tán gái đấy.
Nhìn Cốc và Nhị Ngưu đi ra khói Dưỡng Hư Đường, Hoàng Hách cũng đi vào trong sánh của Dưỡng Hư Đường. Vì ông Liễu đã dặn dò nhân viên của Dưỡng Hư Đường từ sớm, nên Hoàng Hách đi vào trong không hề bị người khác ngăn lại.
Vào đến bên trong sảnh, Hoàng Hách nhìn thấy hai ông Liều và ông Trương đang ngồi thanh thán uống trà, thấy Hoàng Hách đi vào, hai vị liền vẳy tay: “Hoàng Hách cậu đến đúng lúc lắm, vừa mới lấy được một ít cực phẩm Bích La Xuân, cậu cũng đến uống thử xem”.
“Vậy thì hường ké phúc của hai ông rồi”, Hoàng Hách cũng không từ chối, liền lấy một cái ghế đến và ngồi xuống, bưng cốc trà Bích La Xuân mà hai ông đã rót cho anh lên, uống một hơi hết.
“Đúng lè phí phạm của trời!”, động tác của Hoàng Hách khiến hai ỏng lắc đầu: “Trà Bích La Xuân ngon như vậy mà cậu uống ực cái hết, đúng là phí phạm trà ngon!”.
Hoàng Hách ha ha cười lên: “Hai ông ơi, những thứ có thế uống một ngụm là hết, thì sao phải từ từ thưởng thức chứ, thời gian đó dùng để làm việc khác có phải tốt hơn không”.
Hai ông già nghe thây lý luận méo mó của Hoàng Hách, bất giác cười lên quờ trách: “Đúng là nhóc con không hiểu về hướng thụ cuộc sống rồi!”.
Hoàng Hách mỉm cười, trong lòng lại thầm nghĩ: “Không phải là cháu không biết hường thụ cuốc sống, mà là thời gian của cháu quá ít, cháu lúc này, chỉ muốn gom thời gian lại để nâng cao thực lực đế đối phó với những nguy hiếm rình rập, đâu có an nhàn thoải mái đảu”.
“Được rồi, nếu nhóc con cậu gấp gáp như vậy, thì hai ông già chúng tôi cũng không làm phí thời gian của cậu nữa”, ông Liễu ha ha cười, đặt cốc trà xuống rồi đứng lên, đi đến bên cạnh bức tường đẩy mạnh một cái, chỉ thấy bức tường đó xoay ngang, lộ ra một con đường đủ để một người đi vào.
“Hoàng Hách, thứ mà cậu cần đều ớ bên trong rồi”, ông Liễu chỉ vào con đường đó: “Vào trong xem đi”.
Hoàng Hách gật đầu, cũng không nói nhiều liền đi theo ông Liễu vào trong.
Đi vào trong đó, chỉ thấy phía dưới con đường này thế mà lại có một con đường ngầm dưới đất, bốn phía đều được lát gạch xanh, nhìn đã biết là rất lâu năm rồi. Từ con đường ngầm này cũng có thể thấy được người ta nói Dưỡng Hư Đường đứng vững hàng trăm năm nay chẳc chân không phải nói điêu.
Nhìn con đường hầm đã đi được vài chục mét, Hoàng Hách liền nhìn thấy một căn phòng đá to bằng một phòng ngủ, trong mắt Hoàng Hách lóe ra một vẻ kinh ngạc.
Bốn phía của căn phòng đá này đều là các tủ gỗ, trên tủ gỗ đế các loại thuốc Đông y, Hoàng Hách nhìn vào, lại không nhìn thấy một loại thuốc phổ thông nào, mà thay vào đó toàn là nguyên liệu thuốc quý.
Hơn nữa, ở trung tâm căn phòng có đặt một chiếc lò bâng đồng cao hơn đầu người, chiếc lò đồng có hình dạng bảo tháp, xung quanh đã bị rỉ sét màu đồng xanh, nhìn cũng biết là đã nhiều năm rồi.
“Đây là lò luyện đan sao?”, Hoàng Hách há hốc miệng, kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, đây là thứ mà một vị tố tiên nhà họ Liễu chúng tôi để lại từ mấy trăm năm trước, người rất thích luyện đan, lò luyện đan này chính là lò luyện đan mà vị tổ tiên này sử dụng. Chỉ là sau khi vị tổ tiên đó qua đời, người nhà họ Liễu không ai có thể kế thừa kỹ thuật luyện đan của vị tổ tiên này, căn phòng đá và lò luyện đan này cứ đế ớ đây mãi, cũng đã mấy trăm năm rồi không ai dùng đến”, sắc mặt ông Liễu lộ ra vẻ thốn thức: “ở thời đại của vị tiền bối đó, nhà họ Liễu chúng tôi vô cùng lớn mạnh, có mấy nhân vật đã ở cảnh giới siẻu thoát, chỉ có chuyên ức hiếp người khác chứ không ai dám ức hiếp chúng tôi”.
Hoàng Hách im lặng không nói gì, trong Y Tiên Truyền Thừa không chí có Y Thuật Truyền Thừa, cũng có Luyện Đan Truyền Thừa vô cùng cao siêu, cho nên Hoàng Hách cũng hiếu, một thế lực nếu có thầy luyện đan, thì cả thế lực đều sẽ vì thế mà trở nên lớn mạnh.
Hay nói cách khác, luyện đan giống như đan kinh nghiệm trong game, người khác đánh yêu quái khổ cực để nâng cấp, bạn lại chí cần ăn một viên đan kinh nghiệm là có thế nhẹ nhàng đột phá, sự so sánh trong đó hoàn toàn là một trời một vực.