Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyên này…”, Hứa Tịnh lập tức cứng họng, tuy cô chẳc chắn Hoàng Hách tuyệt đối sẽ không làm những chuyện phạm pháp như buôn bán thuốc phiện, nhưng cô ấy thực sự không biết được số tiền kia của Hoàng Hách từ đâu mà có. Phải biết lè Hoàng Hách chỉ là một bác sĩ thực tập thôi, làm sao có thể kiếm được nhiều tiền như thế.

Cô nhân viên kinh doanh kia thấy Hứa Tịnh bị nói cho không phán bác nối, đang định nhân cơ hội nói tiếp.

“Đủ rồi!”, nhưng đúng lúc này, Lộ Phong lại đột nhiên quát lẽn: “Chuyện này khi chưa điều tra rõ, thì không ai được ăn nói linh tinh. Giờ quay về chỗ làm việc hết cho tôi, ai không chăm chỉ tôi sẽ trừ tiền nửa tháng tiền thường!”.

Câu nói của Lộ Phong vừa dứt, mọi người ai nấy đều quay về chỗ làm việc của mình, Hoàng Hách dù sao cũng chỉ là một người ngoài, việc sống chết của Hoàng Hách mà so với tiền thưởng nửa tháng thì chầng là gì cả.

“Cô cũng đừng quá lo lâng”, Lộ Phong nhìn Hứa Tịnh một cái rồi an ủi: “Chỉ cần Hoàng Hách trong sạch, thì nhất định sẽ không bị sao hết!”.

Nói xong, Lộ Phong quay về phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, châm một điếu thuốc, hút hết điếu này đến điếu khác. Một lúc sau, anh ta đã hút hết nứa bao thuốc, cá văn phòng mù mịt khói thuốc. Rồi đột nhiên, Lộ Phong dập tẵt điếu thuốc trong tay, cầm điện thoại lên gọi vào số của anh trai Lộ Phi: “Anh, em nói với anh một chuyện này, cậu Hoàng Hách mà cứu bố đó, bị bắt rồi…”.

Hứa Tịnh hoang mang lo sợ quay về bàn làm việc của mình, trong lòng rối như tơ vò.

Hai hàng nước mắt không ngừng lăn ra từ khóe mắt cô.

Xa nhau ba năm, khi cô gặp lại Hoàng Hách, một người đã lập gia đình như cô đã không còn tình cảm đó nữa. Nhưng một loại tình cám khác cũng theo đó nảy sinh, đó chính là loại tình cảm giống như tình thân vậy, Hứa Tịnh hoàn toàn coi Hoàng Hách như em trai ruột của mình. Lúc này Hoàng Hách bị cảnh sát bất đi, Hứa Tịnh muốn đi cứu Hoàng Hách, nhưng với thân phận của cô thì có cách nào chứ.

Nghĩ vậy, cô cầm điện thoại lên định gọi vào số của chồng, là trụ cột trong gia đình, chồng cô luôn nghĩ cách cho cô. Nhưng khi cô cầm điện thoại lên, đột nhiên nhớ tới số điện thoại mà Hoàng Hách đã nói với cô.

Không nghĩ gì nữa, Hứa Tịnh lập tức gọi ngay vào số điện thoại đó, đầu dây bên kia bắt máy luôn, truyền đến lả một giọng nói già nua: “A lô, ai vậy?”.

“Hoàng Hách xảy ra chuyện rồi, mau cứu cậu ấy với!”, Hứa Tịnh gấp gáp nói, trong giọng nói có chút nghẹn ngào.

Câu nói của Hứa Tịnh vừa dứt, giọng nói phía đầu dây bên kia đột nhiên trở nên lo lầng: “Gì cơ, cô là ai, cô mau nói rõ đi!”.

So với sự lo lắng của Hứa Tịnh, Hoàng Hách lúc này lại vô cùng bình thản ngồi trong xe cánh sát.

Đây là một chiếc xe cảnh sát bảy chỗ, lúc này Hoàng Hách đang ngồi ở hàng ghế giữa xe, bẽn cạnh anh là hai người cảnh sát ngồi hai bẽn để đề phòng anh chạy trốn, còn hàng ghế trước và sau, cũng đều có một cảnh sát đang nhìn Hoàng Hách với con mắt cảnh giác.

“Nàyr các người không cần phải căng thẳng vậy đâu”, Hoàng Hách nhìn thấy bộ dạng căng thắng của mấy người, bất giác phì cười: “Mấy người nhìn đi, tôi bị còng tay rồi mà!”.

“Lắm chuyện, im đi!”, một cảnh sát ngồi trên ghế lái phụ quát lên: “Nghiêm chỉnh cho tôi! Nếu không lát nữa đến đồn cảnh sát thì biết tay tôi!”.

Hoàng Hách biết điều im miệng lại, nhìn những cảnh tượng ngoài cửa sổ đang không ngừng lùi đi, cảnh tượng náo nhiệt dần dần biến mất. Không biết bắt đầu từ lúc nào, cánh tượng bên ngoài cửa số xe đã trở nên trống vắng, trong lúc mọi người không đế ý đã đi ra khỏi thành phố, lúc này đã đến một con đường ở ngoại ô.

“Này, các anh đi đâu đấy?”, Hoàng Hách lại nói lần nữa, trong mát vần rất bình thản, chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên, nếu nhìn kỹ, nhất định có thể nhận ra được ý nghĩa của cái nhếch miệng này, đó là mỉa mal.

“Sẳp đến rồi!”, tên cánh sát ớ ghế lái phụ lên tiếng: “Vì cậu là tội phạm nguy hiếm buôn bán ma túy, chúng tôi đưa cậu đến căn cứ bí mật đế thấm vấn!”.

“Vậy sao?”, Hoàng Hách ha ha cười một tiếng: “Căn cứ bí mật đó e là vùng hoang vu hẻo lánh nhỉ?”.

“Ý cậu là gì?”, tên cành sát ngồi ghế lái phụ nhíu mày, nhìn Hoàng Hách nói với vé cánh giác.

Hoàng Hách đột nhiên Hoàng Hách ngửa hai tay ra, không biết từ lúc nào, chiếc còng tay trong tay anh đã bị anh giãy đứt. Anh nhìn tên cảnh sát cầm đầu cười khẩy, rồi nói: “Còn phải diền tiếp sao, một đám diền viên!”.

Câu nói cúa Hoàng Hách vừa dứt, chiếc xe mà anh đang ngồi điệt nhiên phanh két lại, dừng luôn tại chỗ.

“Cậu… cậu nói cái gì?”, sắc mặt tên cảnh sát cầm đầu đầy nghiêm nghị, ánh mât nhìn Hoàng Hách cũng thêm phần kinh ngạc: “Còn nữa, sao cậu lại mỏ được còng tay?”.

“Chỉ là một chiếc còng tay rầm, mà ra dế thôi mà”, trong mắt Hoàng Hách đầy vẻ khinh bí: “Giờ có phải là chúng ta nên nói về chuyện ai đã cử các người đến đây không?”.

“Hừ, đương nhiên là pháp luật uy nghiêm báo chúng tôi đến bắt cậu rồi!”, tên cảnh sát cầm đầu nói với giọng đầy oai phong: “Hoàng Hách, còn không mau ôm đầu ngồi xuống, nếu không chúng tôi có quyền cho rằng cậu làm những việc nguy hiểm đến chúng tôi, và có thể bân chết cậu luôn”.

Vừa nói, tên cảnh sát cầm đầu sờ vào hông, định lấy khẩu súng gài ở hông ra.

Nhưng ngay lập tức, trong mắt hắn lóe lẽn vẻ thảng thốt. Chỉ thấy khấu súng vốn được gài trên hông hắn lúc này đã không còn nữa. Chỉ còn lại chiếc bao đựng súng rỗng tuếch gài trên hông.

Hoàng Hách cười khẩy nhìn tên cảnh sát cầm đầu, trong mât đầy vẻ giều cợt: “Này, anh đang tìm cái này à?”.

Vừa nói, Hoàng Hách ngửa tay lên, chỉ thấy khẩu súng màu bạc đang nằm trong tay anh. Khấu súng này toàn bộ đều là màu bạc. Kích thước rất lớn, nhìn đã biết uy lực không tầm thường. Nếu là một người đã từng chơi một loại game đấu súng, nhất định có thế gọi ra được tên của khấu súng này – Đại Bàng Sa Mạc.

“Súng của tôi sao lại ở trên tay cậu?”, tên cảnh sát cầm đầu đầy vẻ kinh ngạc, trong mát lộ ra vẻ hung dữ: “Trả súng cho tôi, nếu không tội của cậu sẽ còn nạng thêm, Hoàng Hách, đối đầu với nhà nước không có chút lợi ích gì đâu, tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK