“Không thể nào, rõ ràng cậu ta vừa uống hết cả một chai Nhị Oa Đầu mà, nhưng sao lại không đo được nồng độ cồn nhì?”, ngoài đội trưởng Lý ngạc nhiên ra, đội phó Lâu cũng vô cùng kinh ngạc, liền hét lên: “Hoàng Hách, mày, mày ăn gian!”.
Trong lòng Hoàng Hách đầy vẻ mỉa mai, vị đội phó Lâu này đoán rất đúng, nếu dùng chân khí để làm bốc hơi nồng độ cồn là ăn gian, thì đúng là anh đã ăn gian thật, nhưng chuyện này Hoàng Hách sẽ không ngốc nghếch mà thừa nhận làm gì. Nhìn vé mặt chán nán của đội trưởng Lý và đội phó Lâu, Hoàng Hách đột nhiên chế giễu nói: “Ha ha, lúc mấy người khố tâm hãm hại tôi, có nghĩ đến chuyện hành động theo băng đảng đều là vô ích không?”.
“Im đi!”, đội trường Lý bất giác chửi lẽn: “Chúng tao hại mày lúc nào, mày đừng có ăn nói lung tung!”, đội trưởng Lý hùng hố nói “Chứng cứ, nếu mày không đưa ra được chứng cứ, thì tao sẽ kiện mày chuyện đã phỉ báng người khác!”.
“Đúng đấy, không có chứng cứ thì có nói mỏi mồm cũng chẳng ai tin”, đội trưởng Lâu cười ha ha, trên mặt đầy vẻ như muốn nói ‘mày chết chắc rồi con ạ’.
“Vậy sao?”, Hoàng Hách đánh mắt nhìn lên camera một cái, cười hi hi nói: “Bí thư Bao, mờ lại những hình ảnh trong camera xem sẽ thấy được hết toàn bộ chân tướng thôi”.
Thấy Hoàng Hách nói vậy, trong ánh mât của đội phó Lảu và đội trường Lý bất giác lóe lên vé vui mừng. Vừa rồi vì không muốn để lại dấu vết bọn họ đã hãm hại Hoàng Hách, bọn họ đã cho tắt camera, làm gì có chứng cứ nào nữa.
“Được, còn không mau lấy dữ liệu trong camera ra đi!”, Bao Chính nghiêm nghị nhìn hai người, trong mắt hơi có vẻ tức giận. Anh ấy cũng là từng bước đi lên vị trí như ngày hôm nay, những chuyên này còn chưa gặp sao, giờ thấy bộ dạng cúa đội trướng Lý và đội phó Lâu, biết ngay trong lòng bọn họ không có ý tốt đẹp gì. Nhưng không có chứng cứ thì kế cả lè bí thư thành ủy như anh ấy cũng không có căn cứ định tội được.
“ỏi thật là không hay rồi, bí thư Bao, hôm nay hình như lại đúng hôm xảy ra chút vấn đề, nên không mở camera”, đội trưởng Lý vội vàng tỏ vẻ vô cùng lo sợ, lí nhí giải thích.
Nhưng còn chưa chờ cho anh ta giải thích xong, đột nhiên có một cảnh sát giao thông lao vào trong phòng thẩm vấn, trên tay cậu ta đang cầm một chiếc USB màu đỏ.
“Có chuyện gì thế, ai báo cậu vào đây?”, thấy người này đột nhiên chạy vào, sẳc mặt đội trường Lý sa sầm lại, lập tức quát lẽn.
“ở đây, toàn bộ chứng cứ đều ớ đây!“, nhưng người này lại không hề đế ý đến đội trưởng Lý, vẫn thản nhiên nói to. Đột nhiên, hai mẳt cậu ta đảo ngược rồi ngã gục xuống nền nhà.
Nhìn thấy tẻn cảnh sát giao thông đột nhiên ngã gục, trong mắt Hoàng Hách lộ ra vẻ vui mừng. May mà sau khi thực lực của anh được nâng cao, khả năng vận dụng Tiên Nhãn Nhiếp Hồn cũng nâng cao lên không ít, như vậy mới có thể khiến Hoàng Hách điều khiển được người này trong thời gian lâu như vậy.
“Chứng cứ có rồi, hai vị, hai người không muốn xem à?”, Hoàng Hách đưa mắt nhìn đội trưởng Lý và đội phó Lâu, rồi nói với vẻ đầy chế nhạo.
Chứng cứ đã đến.
Ánh mắt của tẩt cả mọi người đều nhìn chầm chằm vào chiếc USB trên tay cánh sát kia, mổi người đều biếu cảm khác nhau.
Trong lòng đội trưởng Lý lại có hơi lo lâng. Cậu cảnh sát này không phải ai khác, chính là người mà anh ta ra lệnh đi tât camera. Giờ đây người này lại xuất hiện với chiếc USB, trong lòng đội trướng Lý không khỏi cảm thấy chột dạ.
Không phải là tẽn cảnh sát này không nghe lời anh ta, nên đã không tât camera đấy chứ?
Nhưng lúc này, đội trưởng Lý cũng không thể hiện ra chút sợ hãi nào, anh ta cố tình lạnh lùng cười khấy một tiếng: “Chứng cứ gì thế, chứng cứ ầ đâu ra?”.
Đúng lúc này, cậu cảnh sát ngã gục xuống đất đã loạng choạng đứng dậy, cậu ta gãi đầu, tỏ vẻ không biết gì cả: “Sao… sao tôi lại ờ đây vậy?”.
Ngay lập tức, cậu ta nhìn thấy một đám người xung quanh, mặt liền biến sắc, nhất là nhìn thấy bộ mặt sa sầm đến đáng sợ của đội trường Lý, cả người cậu ta bầt đầu run sợ: “Đội trướng Lý, sao tôi không nhớ gì hết vậy?”.
“Không có chuyện của cậu, còn không mau đi ra ngoài đi!”, đội trưởng Lý hắng giọng một tiếng, rồi định đuối cậu cảnh sát kia ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, cục trướng Cục công an Hoàng Trác Mẫn lại đi nhanh tới, không hổ danh là một vị công an đầy kinh nghiệm, động tác vô cùng nhanh, giơ tay ra giật luôn chiếc USB trên tay cậu cánh sát kia.
“Nếu đã đem đến rồi, vậy thì xem xem rốt cuộc là chứng cứ gì đi!”, cục trưởng Hoàng quay đầu lại, hỏi ý kiến Bao Chính.
Bao Chính không nói gì, chỉ gật đầu.
Ngay lập tức, có một người từ trong đám đông đi ra, nhận lấy chiếc USB trong tay cục trường Hoàng, cắm vào một máy tính ở trong phòng thẩm vấn. Đám người Bao Chính đều đi lẽn phía trước, nhìn về phía màn hình xem người này bắt đầu thao tác.
Một lúc sau, một đoạn video được mở ra. Nhìn đoạn clip này, mặt đội trưởng Lý và đội phó Lâu đều biến sảc đến mức khó coi. Hình ảnh trong đoạn clip này chầng phải là đoạn bọn họ ép Hoàng Hách uống rượu sao?
Trong đoạn clip, cảnh Hoàng Hách bị ép uống rượu được quay rất rõ nét, thậm chí thần sắc biểu cảm của những người có mặt ở đó đều được ghi lại vô cùng rõ ràng, tuy không nghe được âm thanh bên trong, nhưng có những hình ánh này, không cần nghĩ cũng biết được bọn họ đang nói về chuyện gì.
Đoạn clip chỉ ngần ngủi vài phút, nên một lúc đã xem hết luôn. Lúc này, cả phòng thẩm vấn yên tĩnh đến lạ lùng, trong giây phút này, cho dù là một cái kim rơi xuống đất thì e rằng cũng nghe thẩy vô cùng rõ.
Nhưng trong bầu không khí tĩnh mịch lúc này còn mang theo một luồng áp lực nặng nề. Ngoài Hoàng Hách ra, những người còn lại đều cảm thấy áp lực, nguồn gốc của áp lực này chính là đến từ Bao Chính đang hằm hằm nhìn màn hình máy tính không nói gì.