Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân Thang, giá 50 triệu một bát tuyệt đổi sẽ khiến người ta phải tranh cướp nhau. Chờ sau khi bán hết lô Cường Thân Thang đầu tiên này, thì nguyên liệu cho lô Cường Thân Thang thứ hai chắc cũng đã vận chuyến đến. Có đủ thời gian chuẩn bị, Hoàng Hách tin rằng số lượng của nguyên liệu lô thứ hai này châc chắn sẽ không quá ít. Đến lúc đó anh lại luyện chế ra lô thứ hai, thêm vào 30 bình Cường Thân Thang cúa lô đầu tiên, muốn gom đú 1 tý 3,1 tý 4 cũng không phải là chuyện khó.

Đang đi, đột nhiên Hoàng Hách dừng bước lại. Anh nhìn thấy phía trước không xa lầm, có một showroom 4S, không khỏi lộ rồ vẻ hưng phấn. Từ sau khi anh bán viên ngọc bích lần trước được 20 triệu tệ, Hoàng Hách luôn muốn mua một chiếc xe, chỉ là hết chuyện này đến chuyện khác ập tới, khiến Hoàng Hách không có thời gian mà đi mua xe. Hiếm lắm mới ránh như lúc này, Hoàng Hách liền đi thẳng về phía showroom 4S.

Đó là một showroom 4S Mercedes-Benz. Tuy lúc này trời đã tối, nhưng đèn bên trong showroom cực sáng, thêm vào nguyên vật liệu và kiến trúc độc đáo, nhìn từ xa giống như một cung điện thủy tinh vô cùng bẳt mắt.

Đi đến cứa showroom 4S, chí thấy bẽn trong khá là đông đúc, từng đám người đứng tại các phía khác nhau, xem nhân viên kinh doanh nhiệt tình giới thiệu từng loại xe ô tô một. Nhưng có thể nhìn ra được, những người này đa phần là chỉ đến xem, chứ người đến mua thực sự lại không có bao nhiêu.

Nhưng kể cá là như vậy, những nhân viên kinh doanh này vẵn thao thao bất tuyệt, nói cho mọi người cám thấy như lên tận mây xanh. Nếu may mắn thuyết phục được một trong số đó, những nhân viên kinh doanh này sẽ nhận về được số tiền hoa hồng không hề thấp. Dù sao cũng là xe Mercedes-Benz, cho dù rẻ thì cũng hơn ba trăm nghìn tệ, bán được một chiếc, hoa hồng cũng vô cùng khả quan.

Thấy Hoàng Hách đi vào trong showroom 4S, những nhân viẽn kinh doanh ở quầy lể tân đều sáng mât lên. Nhưng khi nhìn thấy bộ quần áo trên người Hoàng Hách rõ ràng đều là những đồ vỉa hè, ánh mắt của bọn họ liền lộ ra vẻ coi thường.

Với kinh nghiệm bán hàng lâu năm của bọn họ, những người như Hoàng Hách đa phần vào chỉ đế xem cho đã con mát, chứ không có chút khả năng mua gì hết. Dù sao đây là showroom 4S, một chiếc cũng phải vàl trăm nghìn tệ. Những người ăn mặc com-lê sang trọng còn chưa chắc đã mua, huống hồ là một người mặc quần áo từ trên xuống dưới chưa đến 300 tệ như Hoàng Hách.

Thế là những cô nhân viên bán hàng xinh đẹp kia đều quay đầu đi, cứ như không nhìn thấy Hoàng Hách vậy. Trong số bọn họ, không ai muốn giành thời gian quý báu của mình đế lãng phí cho một người nhìn đã thấy là nghèo kiết xác này.

Đối diện với thái độ của những nhân viên kinh doanh này, trong lòng Hoàng Hách lại vô cùng bình thản. Hai năm phấn đấu ờ Hải Thành, kiểu ánh mẳt như những người này thì anh đã gặp không ít, từ ban đầu là tức giận, sau đó dần dần trớ nên không quan tâm. Trước đây, anh không có dũng khí đế quan tâm, còn bây giờ, Hoàng Hách là coi thường nên không quan tâm. Người có Y Tiên Truyền Thừa như anh, tâm thái của anh đã không còn như trước nữa, nếu để ý đến sự chê cười và coi thường của người khác, thì chẳng phải tự mình làm mình không thoải mái sao?

“Hoàng Hách, em là Hoàng Hách đúng không?”, đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo và tràn ngập vui mừng vang lên. Hoàng Hách nhìn theo tiếng gọi, chỉ thấy một cô gái mặc đồng phục bán hàng đứng phía không xa đang nhìn anh với vé đầy kích động.

Thấy cô gái này, vẻ mềm lòng của anh lập tức bị chạm đến.

“Chị là… chị Tịnh Tịnh!”, Hoàng Hách buột miệng gọi lên!

“Ha ha, Hoàng Hách, đúng là em rồi!”, cô gái đó nghe thấy cách gọi quen thuộc, hai mắt long lanh: “Không ngờ em cũng đến Hái Thành đấy!”.

Vừa nói, cô gái được Hoàng Hách gọi là “chị Tịnh Tịnh” này liền đi nhanh tới, hai tay dang ra ôm chầm lấy vòng eo to của Hoàng Hách, ôm rất chặt, rất chặt.____________________________________

Hoàng Hách không động đậy, mặc kệ chị Tịnh Tịnh ôm anh, trong đầu đang nhớ lại những ký ức ngày xưa…

“Em là Hoàng Hách, ha ha, cái tên lạ quá, chào em, chị là chị khóa trẽn của em…”

“Hoàng Hách, chị mời em đi ăn, em nhìn em này, suốt ngày ăn màn thầu, trông gầy thế này rồi đây…”.

“Hoàng Hách, chị thích em, em làm bạn trai của chị được không…”.

“Sao lại từ chối chị, lẽ nào em không thích chị sao…”.

Những dòng ký ức cứ thế không ngừng hiện ra trong đầu anh, bất giác, tim Hoàng Hách đột nhiên thắt lại.

Ký ức, đau lòng…

Hứa Tịnh là chị học khóa trên đại học của Hoàng Hách, khi còn học đại học, vì Hoàng Hách nghèo nên rất ít khi dám chơi với bạn khác giới. Chỉ có quan hệ của Hứa Tịnh và Hoàng Hách là tốt nhất.

Hoàng Hách nhớ rất rõ, khi anh cầm một bao tải vô cùng rách rưới đến trường đại học nhập học, những anh chị khóa trẽn phụ trách tiếp đón tân sinh viên không hẹn mà đều ngoảnh đi chỗ khác. Chỉ có Hứa Tịnh là vẫn tươi cười niềm nở đến trước mặt Hoàng Hách với ánh mắt vô cùng trong veo.

Chơi cùng Hứa Tịnh ba năm đại học, Hoàng Hách đã =phải lòng người con gái tốt bụng này, tuy cô ấy không xinh đẹp, nhưng Hoàng Hách càng quan tâm đến tâm hồn đẹp của cô ấy hơn. Hồi đại học, ngoài mấy người cùng ký túc của Hoàng Hách ra thì cũng chỉ có Hứa Tịnh là không chẽ anh nghèo, luôn vô tư giúp đỡ anh, quan tâm anh.

Trong ba năm, mối quan hệ của Hứa Tịnh và Hoàng Hách càng thân thiết hơn, từ tình bạn dần dần phát triển thành tình yêu. Nhưng từ đầu đến cuối, Hoàng Hách đều chí giấu tình cám này dưới đáy lòng, không dám nói ra.

Vì tự ti, vì anh là một người nghèo kiết xác lớn lên trong trại trẻ mồ côi, vì anh không thể hứa với Hứa Tịnh bất kỳ điều gì. Cho dù anh biết Hứa Tịnh không hề sợ à cùng anh sẽ khổ, nhưng anh không nỡ, không nỡ để một cô gái có tâm hồn như thiên sứ này phái chịu sự lạnh nhạt cúa thói đời, chịu sự khố sớ của cái nghèo đói.

Cho nẽn cho dù Hứa Tịnh hết lần này đến lần khác bật đèn xanh với anh, anh đều như khúc gỗ vậy, giả vờ như không biết. Cho đến… ngày Hứa Tịnh tốt nghiệp, cô gái tốt bụng này chủ động đến tỏ tình với Hoàng Hách. Nhưng Hoàng Hách im lặng một lúc lâu sau đó vân từ chối. Hứa Tịnh không nói gì nữa, hai người im lặng một lúc lâu, sau đó Hứa Tịnh ôm chặt lấy Hoàng Hách, sau một tiếng đồng hồ, cô rơi nước mầt, rồi lững chững rời đi.

Hôm đó, sau khi Hứa Tịnh đi khỏi, lần đầu tiên trong đời Hoàng Hách đã khóc, anh mua rất nhiều rượu, uổng đến mức say mèm, cuối cùng được mấy người anh em cùng phòng khiêng về, ngủ hai ngày trời mới tỉnh lại. Cũng từ hôm đó, Hứa Tịnh như thế bốc hơi vậy, hoàn toàn biến mất trước mặt Hoàng Hách, không hề có bất kỳ tin tức nào nữa.

Không ngờ vận mệnh trớ trêu, lúc này hai người từng hiếu nhau nhất lại gặp nhau ở đây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK