Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha ha, mài à, đầu mày bị còn lừa đá đi mất rồi à?”, người trung niên mặt rồ ha ha cười lớn: “Không thấy màu xanh đâu còn đòi mài, ha ha, buồn cười chết mất!”.

Những người còn lại tuy không cười to như hắn, nhưng ai nấy đều tỏ vẻ nực cười. Mài đá là để đánh bóng, đề hiện rõ vẻ trong suốt ra, như vậy có thề khiến người ta nhìn thấy được màu sắc và độ trong của nó. Nhưng viên đá rởm này của Hoàng Hách, còn không nhìn thấy chút dấu hiệu của ngọc bích nào thì có cần thiết đế mài không?

“Cứ làm theo lời cậu ấy đi!”, là một ông chủ của sợ đá thô này, ông lão thấy nhân viên của mình hơi thờ ơ với khách, liền không vui nhắc nhở.

Ông chủ của mình đã lên tiếng, người thanh niên cao gầy đương nhiên đành phải làm theo. Anh ta cũng không đế ý gì nữa, bắt đầu thao tác máy mài đá rồi mài theo mặt cắt vừa rồi.

“Xoẹt!”, những âm thanh chói tai không ngừng vang lẻn, những lớp vụn và bụi đá rơi xuống.

“Hừ, thừa hơi!”, người trung niên mặt rỗ tỏ vé coi thường, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Hoàng Hách, nở một nụ cười khấy.

“ơ”, đột nhiên, người thanh niên cao gầy đang mài đá đột nhiên vui mừng thốt lên: “Không đúng, thấy ngọc bích rồi!”

“ơ”, người thanh niên cao gầy đang mài ngọc đột nhiên vui mừng thốt lên một tiếng: “Không đúng, thấy ngọc bích rồi!”.

Câu nói của người thanh niên cao gầy như tiếng sấm rung trời, ngay lập tức khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, rồi xôn xao cả lên!

“Không thể nào!”, nụ cười của người trung niên mặt rỗ đột nhiên đông cứng lại: “Viên đá thô này sao có thể có ngọc bích được”.

Vừa nói, hắn mặc kệ mọi người, đi nhanh đến trước mặt người thanh niên cao gầy. Hắn cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy chỗ bị mài ra xuất hiện một tia sáng xanh lấp lánh, khi được ánh đèn chiếu vào, nó đẹp như một nàng tiên đang nhảy múa trong đêm vậy.

“Không thể nào, viẻn đá đó sao có thế có ngọc bích được”, người trung niên mặt rỗ đầy vé khó tin: “Nhất định là giả, nhất định là đúng lúc may mắn, đúng lúc vớ phải viên có ngọc vụn thôi, mài tiếp đi, tôi không tin là lại mờ ra được viên ngọc bích có phấm chất xỉn thật”.

Người thanh niên cao gầy dửng dưng nhìn người trung niên mặt rõ, trong mẳt lộ ra vẻ khinh bỉ. Anh ta cắt không biết bao nhiêu đá rồi, kinh nghiệm thừa đủ, đối với kích thước của ngọc bích bên trong viên đá thô, chỉ cần nhìn một cái có thể phán đoán ra được. Viên đá thô trước mẳt anh ta đây, tuy chí là mài một góc, nhưng anh ta dám khẳng định viên ngọc bích này tuyệt đối không phải loại ngọc vụn như hắn nói.

Nén lại vẻ kinh ngạc xuống, người thanh niên cao gầy lại chăm chú mài tiếp.

Từng lớp đá bẽn ngoài bị mài ra, cả viẻn ngọc bích xanh biếc đã xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.

Lập tức, hiện trường nhốn nháo cả lẽn!

‘Trời ơi, lãi rồi, chưa cần nói đến chất lượng thế nào, chỉ riêng nhìn diện tích đã không chỉ vài trăm tệ rồi!”.

“Đúng thế, không ngờ cậu thanh niẻn này lại may mắn đến vậy, chọn đại một viên đá thô mà cũng cược lãi!”.

“Á, tôi hổi hận quá đi! Vừa rồi tôi cũng có nhìn thấy viên đá này, vì sao không nhìn ra được chứ!”, những người xung quanh bàn tán càng sôi nổi hơn, đa số đều nhìn về phía viên đá trong tay người thanh niên cao gầy với vẻ ngưỡng mộ, trong ánh mắt tràn đầy sự thèm muốn.

Đối với người thích cược đá mà nói, có thể cược lẫỉ một lần là một chuyện vô cùng vui sướng rồi.

“Hừ, biết đâu chí là một viên ngọc bích có độ tinh khiết kém thì sao!”, mặt người trung niên mặt rồ biến sắc, cắn răng nói: “Nếu độ tỉnh khiết kém thì tôi không chịu nhận thua đâu! Dù sao cược lãi đâu chỉ ở mỗi giá trị, phải mở ra được viên ngọc bích có giá trị thực sự mới được!”

“Này, cái anh này sao lại định nuốt lời như vậy chứ!”, Lý Yên nghếch mặt lên, tức tối trừng mắt nhìn hắn, rồi bực mình nói: “Hoàng Hách mua viên đá này chỉ với hai trăm tệ thôi, kể cả ngọc bích bên trong có kém thế nào thì cũng không chỉ đáng giá hai trăm tệ mà!”.

“Chưa chắc đâu!”, hắn lạnh lùng nói: “Trên thế giới này có đầy ngọc bích chẳng có giá trị gì! Cô gái, cô còn trẻ lắm, không hiểu thì đừng có nói!”.

“Anh…”, Lý Yên tức đến mức đỏ mặt. Sao lại có người vô liêm sỉ như vậy chứ, rõ ràng thua rồi còn không chịu nhận.

Nhưng Hoàng Hách lại không để Lý Yên nói tiếp, mà nhẹ nhàng vỗ vào vai Lý Yên, ra hiệu cho cô đừng lên tiếng nữa, sau đó Hoàng Hách nói với người thanh niên cao gầy: “Tiếp tục đi!”.

Người thanh niên cao gầy gật đầu, lúc này trong mắt anh ta đã không còn vẻ coi thường như trước nữa, mà thay vào đó là sự trịnh trọng.

Một lúc sau, không cần Hoàng Hách phải dặn dò, người thanh niẽn liền lấy một chiếc đèn pin có ánh sáng mạnh, sau khi bật lên rồi chiếu từ phía dưới viên ngọc bích lẽn.

Ngay lập tức, viên đá thô đó như một bóng đèn điện màu xanh, bẻn trong được ánh sáng chiếu rọi hoàn toàn.

“Ồ!”.

Lúc này, cả sảnh đá thô ngay lập tức trở nẻn sôi động. Tuy chỉ là được chiếc đèn pin chiếu qua, nhưng chiếu như vậy đã có thế phơi bày được toàn bộ tình hình của viẻn đá.

“Độ trong đẹp thật, tinh khiết thật!

Lãi to rồi, lãi to rồi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK