Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

cảnh sát, cho nên anh không hề do dự mà thổi một hơi luôn.

Anh không hề sợ bị kiểm tra việc uống rượu còn lái xe, đừng tưởng tối nay anh uống rất nhiều, nhưng đều đã dùng chân khí làm men rượu bay ra hết rồi, cho nên trong cơ thể anh làm gì còn chút cồn nào nữa, giống như chưa từng uống rượu vậy.

“Phù” một hơi mạnh, máy đo nồng độ cồn hiển thị ra một chỉ số, Hoàng Hách là bác sĩ, đương nhiên biết con số này thuộc chỉ số bình thường.

Cảnh sát giao thông nhìn vào chỉ số trên máy đo, khuôn mặt lộ ra vé khó tin. Anh ta nhìn Hoàng Hách, đột nhiên lại chìa máy đo ra tiếp: “Cậu thử lại lần nữa đi!”.

“Sao vậy?”, Hoàng Hách liền hỏi, vị cảnh sát giao thống này hình như có gì đó khác thường.

‘Thử lại lần nữa đi, vừa rồi chưa thổi đúng”, cảnh sát sưng mặt, giọng nói có hơi nặng nề.

Hoàng Hách nhìn lại cảnh sát một lần nữa, sau đó nghĩ một lúc rồi nói: “Được, lần này anh nhìn cho kỹ nhé”.

Vừa nói, Hoàng Hách vừa nhắm đúng vào miệng máy đo, vừa liếc mắt nhìn cảnh sát nói: “Nhìn rõ chưa, lần này được chưa?”.

Cảnh sát giao thông dứng dưng gật đầu, miệng còn thúc giục: “Mau thổi đi!”.

Hoàng Hách cũng không nhiều lời, nhịn một hơi rồi “phù” một cái, thối ra một hơi mạnh.

Máy đo nồng độ cồn vẫn không có bất kỳ tín hiệu gì, chỉ số phía trên đó vẳn là chỉ số ban đầu.

“Giờ tôi đi được chưa”, Hoàng Hách nhìn cảnh sát, lạnh lùng hỏi.

“Không đúng, máy đo này bị vỡ rồi, cậu vẳn chưa đi được!”, nhưng cảnh sát lại lâc đầu nói luôn: “Cậu chờ đã, để tôi đi lấy cái mới ra”, vừa nói tên cảnh sát này nháy mắt với những người khác, sau đó quay người chạy đến một chiếc xe cảnh sát.

Mấy tên cánh sát âm thầm cử ra một người đứng trước xe Hoàng Hách, như thế đề phòng Hoàng Hách lái xe bó chạy.

Thấy cảnh tượng đó, trong mắt Hoàng Hách không khói lộ vẻ tức giận. Hành vi của những tên cảnh sát này rất khác thường, giống như đến đế nhằm vào anh vậy. Nhung lúc này, Hoàng Hách cũng vần ngồi yên trong xe, nhìn lướt qua chiếc camera quan sát được một tên cảnh sát cầm trên tay, và không nói

gì-

Một lúc sau, tên cảnh sát đầu tiên cầm một chiếc máy đo nồng độ cồn khác đi đến.

“Nào, đây là cái mới, cậu thổi mau lên!”, đưa máy đo nồng độ cồn mới đến trước mặt Hoàng Hách, cảnh sát giục giẫ nói.

Hoàng Hách lại thổi một hơi, kết quả vần rất rõ ràng, chỉ số của Hoàng Hách vẫn không bị vượt quá tiêu chuẩn.

“Sao lại thế nhỉ!” tên cảnh sát đó tức tối tự lẩm bẩm nói: “Lạ thật, sao lại không kiếm tra ra nhỉ?”.

“Đồng chí cánh sát, xin anh hãy chú ý đến lời nói!”, Hoàng Hách đột nhiên nói to: “Cái gì mà không kiểm tra ra, lẽ nào anh hi vọng tôi bị kiểm tra ra uống rượu rồi lái xe sao?”.

Tên cảnh sát kia bị Hoàng Hách hỏi như vậy, bất giác lộ vẻ căng thắng, lúc đó liền nói: “Đương nhiẽn là không, cảnh sát giao thông chúng tôi đương nhiên hi vọng mọi người đều tuân thủ pháp luật rồi”.

“Nếu đã như vậy, tôi thử ba lần đều ra kết quả bình thường, có phải là đi được rồi không?”, ánh mắt Hoàng Hách nhìn thẳng vào hai mât của cảnh sát, dứng dưng nói.

“Chuyện này…”, bị Hoàng Hách hỏi như vậy, tên cảnh sát đó không phản bác nổi câu nào, còn những tên cảnh sát còn lại thì ra sức nháy mắt với người này.

“Vậy cậu đi đi!”, tên cảnh sát đó cuối cùng bất lực thở dài một tiếng, như thế một binh sĩ thất bại, cúi đầu ủ rũ.

“Hừ!”, Hoàng Hách hừ lẻn một tiếng, đổi số của ô tô rồi định nhấn ga đi khỏi. Tuy tên cảnh sát này rõ ràng cố tình nhám vào anh, nhưng giữa nơi công cộng, Hoàng Hách đương nhiên cũng sẽ không chấp anh ta. Hơn nữa, nếu mâu thuẫn với người thi hành công vụ, bản thân anh chắc chắn sẽ bị người có ý xấu gắn cho tội chống đối người thi hành công vụ.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng hét tức giận vang lên.

“Không được đế hắn đi, hắn uống rượu mà!”, chỉ thấy một người đàn ông lao từ trên xe cảnh sát xuống, đi vài bước liền lao tới trước xe của Hoàng Hách.

“Ồ, thì ra là mày à!”, nhìn người đàn ông đột nhiên lao tới, gương mặt Hoàng Hách bất giác lộ vẻ ngạc nhiên.

Người này rõ ràng là Lưu Đông. Từ sau khi Lưu Đông bị anh làm cho thành thái giám, Hoàng Hách thực sự không đế tâm đến hân nữa. Nếu không phải hôm nay Lưu Đông tự chạy tới, Hoàng Hách e rầng đã quên mất có sự tồn tại của người này rồi.

“Không được để hẳn đi, hắn châc chắn đã uống rượu, tôi nhìn thấy tận mắt”, Lưu Đông nhìn Hoàng Hách với vẻ đầy tức giận nói: “ở trong quán bar Lãng Tử, mày đã uống không ít nhỉ, Hoàng Hách, mày định chối hả?”.

“ồ, mày cũng ở trong quán bar Lãng Tứ à?”, Hoàng Hách nhìn Lưu Đông với con mat có chút ngạc nhiên, trong lòng lại có vé khó hiếu. Vừa nãy anh ở trong quán bar Lãng Tử có quan sát tất cả mọi người trong quán bar, rõ ràng không thấy Lưu Đông cơ mà. Vậy thì chỉ có có một lời giải thích, đó là Lưu Đông đến sau, và hắn đã cố tình tránh anh.

Lần này Hoàng Hách đã đoán đúng, sau khi Lưu Đông nghe điện thoại xong, nghe thấy bạn hân nói trong quán bar Lãng Tứ có một cậu ấm mời tất cá mọi người ở quán bar uống rượu, thế nên hắn mới hí hửng đến quán bar Lãng Tử. Không ngờ sau khi vào đến bên trong, phát hiện cậu ấm kia lại chính là Hoàng Hách. Không biết vì sao, tuy Lưu Đông rất hận Hoàng Hách, nhưng sau khi nhìn thấy Hoàng Hách, trong lòng hẳn thế mà lại dâng lên cảm giác sợ hãi. Thế là hắn kéo bạn hân ngồi vào một góc ở tít bên trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK