Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Hách vừa thở dốc vừa cạn lời nhìn Nhị Ngưu, trong lòng lại thầm cảnh giác. Thực lực của bản thân anh quá yếu, đối diện với Nhị Ngưu, Hoàng Hách phát hiện ra anh thực sự không có chút sức phản kháng nào. Xem ra từ hôm nay, anh phải tu luyện gấp rút thôi, thực lực mới là nền tảng để đứng vững trên thế giới này.

Tô Lệ thấy Hoàng Hách bị cái ôm chặt ban nãy làm cho đỏ bừng mặt, vội vàng dựa gần, đôi tay nhỏ nhắn dịu dàng vuốt ngực Hoàng Hách, đôi mắt xinh đẹp lườm Nhị Ngưu một cái.

“Hi hi, tôi xin lỗi, tại tôi kích động quá”, Nhị Ngưu bị cái lườm của Tô Lệ làm cho đỏ mặt, nhìn Hoàng Hách với vẻ hơi áy náy.

“Được rồi, anh không sao!”, Hoàng Hách trở lại bình thường, vỗ tay Tô Lệ nở nụ cười cảm kích, sau đó bực bội nhìn Nhị Ngưu nói: “Có cần phải kích động đến mức đó không?”.

Nhị Ngưu gãi đầu, thật thà nói: “Nhà họ Thẩm đó không phải thứ tốt đẹp gì, dạo này toàn uy hiếp tôi, tôi cũng sớm đã bực bọn họ lắm rồi. Nhưng thế lực của bọn họ quá mạnh, tôi không đủ dũng khí để đấu với bọn họ, đánh vài tên đô con thì không sao, chứ đâu dám động vào người của nhà họ Thẩm đâu”.

Vừa nói, Nhị Ngưu nhìn Hoàng Hách với vẻ ngưỡng mộ: “Vẫn là cậu lợi hại, thế mà dám cho thiếu gia nhà họ Thẩm đều nếm mùi đau khổ!”.

Hoàng Hách vừa nghe trong lòng vừa có chút gượng cười. Nếu không phải lúc đó Thẩm Trì hăm dọa người quá đáng, thì anh làm sao lại dây vào anh ta chứ. Sau hôm đó trở về, Tô Lệ cũng kể cho Hoàng Hách về thế lực của nhà họ Thẩm, anh mới biết được nhà họ Thẩm thế mà lại là một nhân vật máu mặt như vậy. Lần này Thẩm Trì bị Hoàng Hách hại cho, nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ đến trả thù.

Nhưng nếu cho Hoàng Hách lựa chọn lại một lần nữa, Hoàng Hách vẫn sẽ làm như vậy. Người đàn ông đích thực là không sợ gì hết!

“Haiz, giờ phải làm sao đây!”, ông chủ quán ăn đứng một bên đang đi đến với khuôn mặt ủ rũ: “Mấy người thanh niên các cậu, lần này đắc tội với Tập đoàn Thẩm Thị, lẽ nào không sợ Tập đoàn Thẩm Thị trả thù sao?”.

“Tôi sống trên thương trường ở Hải Thành bao nhiêu năm nay, cũng nhìn thấy quá nhiều thứ rồi. Thế lực càng lớn mạnh thì càng coi trọng thể diện, lần này các cậu làm xấu mặt Tập đoàn Thẩm Thị, bọn họ nếu không trả thù mới là lạ đấy!”, ông chủ quán nói với giọng chân thành, có thể cảm nhận được trong câu nói của ông ta đầy vẻ lo lắng.

Hoàng Hách và Nhị Ngưu nhìn nhau, đều bất giác mỉm cười. Họ nhìn được một thứ gọi là không sợ gì hết từ trong mắt đối phương.

“Bọn họ muốn trả thù thì cứ đến đi!”, Hoàng Hách khẽ cười một tiếng, nụ cười mang theo vẻ lạnh lùng: “Chỉ cần bọn họ chuẩn bị sẵn tâm lý nhận tổn thất nặng nề là được!”.

Hoàng Hách không phải ngang ngược, mà là đủ tự tin! Anh có Y Tiên Truyền Thừa, sao phải sợ một nhà họ Thẩm cơ chứ?

“Haiz, mấy cậu không sợ, nhưng tôi sợ chứ!”, ông chủ quán ăn cười mếu nói: “Tập đoàn Thẩm Thị muốn làm cho quán ăn này của tôi sập tiệm, thì đúng là một việc quá dễ dàng!”.

Nhị Ngưu nhìn bộ dạng ủ rũ của ông chủ, trong lòng dấy lên cảm giác áy náy: “Xin lỗi ông chủ, nếu không phải do nhà họ Thẩm luôn muốn đạt được phương thuốc gia truyền của nhà tôi, thì ông cũng sẽ không gặp phải những chuyện này”.

Thân hình béo mập của ông chủ quay lại, nhìn Nhị Ngưu, trong ánh mắt không có chút oán trách nào cả, ngược lại còn rất nhiệt tình, như người lớn đối xử với con cháu của mình vậy: “Nhị Ngưu, cậu cũng đừng oán trách bản thân, tôi cũng biết cái quán đặc sản địa phương này của tôi trước đây ngày nào cũng lèo tèo khách, chẳng kiếm được bao nhiêu. May mà mấy năm nay cậu đến chỗ tôi, tình hình kinh doanh ở đây mới tốt lên hẳn. Mấy năm nay tôi cũng kiếm đủ tiền rồi, tôi cũng mãn nguyện rồi”.

Vừa nói, ông chủ thờ dài một cái: “Sập tiệm thì cho sập thôi, vừa hay tôi có thể về quê nghỉ ngơi! Nhị Ngưu, mấy năm nay cậu đã cố gắng rất nhiều, giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi cũng không có gì để trả ơn cậu, quán ăn này vẫn còn 5 năm tiền thuê nhà, 5 năm còn lại tôi giao chỗ này cho cậu. Kể cả cậu muốn cho người khác thuê hay tiếp tục kinh doanh, đều tùy cậu quyết định”.

Nhị Ngưu nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi của ông chủ, vội vàng lắc đầu: “Không, không, không, như vậy thì nhiều quá!”.

Phải biết là vị trí của quán ăn này tuy không phải ở giữa trung tâm thành phố, nhưng cũng thuộc địa phận khá là đông đúc, tuy quy mô không quá lớn, nhưng cũng không phải nhỏ, chỉ riêng tiền thuê nhà 5 năm cũng ít nhất là một triệu rồi, thậm chí có khi còn hơn một triệu nữa.

“Cậu đừng từ chối nữa”, ông chủ lắc đầu, tiếp tục nói: “Đây là thứ cậu đáng được nhận. Ngày mai, tôi sẽ làm một số thủ tục, sau đó về quê nuôi cá, trồng rau”.

Vừa nói, trên gương mặt ông chủ đầy vẻ ao ước.

Nhị Ngưu thấy ông chủ đã quyết tâm như vậy rồi, cũng không nói gì nữa.

Quán ăn xảy ra chuyện như vậy, mấy hôm nay cũng không mở cửa được. Hoàng Hách trao đổi phương thức liên lạc với Nhị Ngưu rồi rời khỏi đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK