Nhưng bọn họ lại gặp phải Hoàng Hách, một người có Vô Thượng Tiên Đồng. Khi Vô Thượng Tiên Đồng mở ra, động tác của những tên du côn này chậm như rùa vậy, Hoàng Hách giơ ba phát đấm hai cú đá là đánh gục được hết, thậm chí còn không cần sử dụng đến chân khí.
Thấy đám đàn em của mình bị Hoàng Hách đánh gục chí trong chốc lát, tên cầm đầu cũng há hốc mồm kinh ngạc. Vừa rồi còn to mồm gào thét thì hắn lúc này như thế bị người ta bóp chặt cổ họng, không dám ho he tiếng nào.
“Còn phải đi uống trà nữa không?”, Hoàng Hách híp mắt cười nhìn về phía tên cầm đầu hỏi với vẻ đầy ấn ý.
“Haiz, anh trai, anh người lớn đừng chấp trẻ con, tha cho bọn em lần này, chúng em đều chỉ đi kiếm cơm thôi”, tẽn cầm đầu vừa khóc vừa nói. Hoàng Hách đánh gục bọn đàn em hắn nhanh như vậy, rõ ràng là rẩt có thực lực, hắn chỉ là một tẽn du cỏn tầm thường, còn cố tiếp thì cũng chí rước họa vào thân thõi.
“Giờ lại xin tha à?”, Hoàng Hách nói với vẻ coi thường: “Nếu chỉ có một mình bạn tao ả đây, chẳng phải đã bị bọn mày ức hiếp rồi sao?”.
“ơ, chị đây, em xin lỗi, em xin lỗi nhé!”, tên cầm đầu rõ ràng rất biết quan sát, thấy Hoàng Hách nói như vậy, lập tức quay sang phía khác, cầu xin Lý Yên tha cho.
Lý Yên dù sao cũng là một cỏ gái, thấy bộ dạng tên cầm đầu xin tha cũng cảm thấy mềm lòng: “Hoàng Hách, thôi bỏ đi, dù sao tôi cũng không bị sao cả”.
Hoàng Hách gật đầu, anh cũng không muốn làm khó bọn du côn này quá, dù sao cũng chưa khiến anh bị thiệt hại gì.
Hoàng Hách lạnh lùng hừ lên một tiếng rồi nói: “Cút đi!”.
Nghe thấy lời nói của Hoàng Hách, đám du côn đều như thế được đại xá, vừa bò vừa chạy nhanh khỏi đó. Lúc sau, chỉ còn lại người bán hàng đứng e dè ở đó.
“Đại ca đừng tức giận, không cần anh đền chiếc vòng kia nữa”, người bán hàng hi hi cười, gương mặt lộ một nụ cười đầy nịnh bợ.
“ồ, làm ăn kinh doanh chẳng phải là không thế thua lồ sao, sao giờ lại không cần đền nữa?”, Hoàng Hách vẫn nói mỉa.
“Ha ha, đại ca, người không quyền không thế như chúng tôi chỉ bán hàng kiếm miếng cơm thôi. Chiếc vòng này cũng là nhân tạo, không đáng bao nhiêu tiền, nếu anh thích thì cứ lấy mấy chiếc mà chơi”, người bán hàng cười gượng nói: “Cũng là mấy hỏm nay buôn bán không được tốt lắm, nẻn tôi mới dùng hạ sách như vậy!”
“Thôi bỏ đi, ai cần mấy thứ đồ dởm này của anh, anh cũng đi đi, làm ăn kinh doanh cho tử tế, đừng kiếm tiền bấn nữa”, Hoàng Hách bực bội nhìn người bán hàng một cái, sau đó kéo Lý Yên đi vào bên trong con phố ngọc bích.
Không phải anh khõng căm ghét người bán hàng này, mà là không muốn lãng phí thời gian nữa, hôm nay anh đến con phố ngọc bích này là có mục đích.
Đúng lúc Hoàng Hách và Lý Yẽn đi vào bên trong con phố ngọc bích, cửa sổ của một chiếc xe màu đen gần đó đang từ từ hạ xuống, một người đàn ông hói đầu đeo kính râm chỉ vào Hoàng Hách nói VỚI người thanh niên bẽn cạnh: “Là hắn sao?”.
Người thanh niên gật đầu, nói với giọng đầy cung kính: “Chính là hắn, trong bệnh viện nhiều người lắm nhưng tên bác sĩ này là đáng nghỉ nhất. Tôi nghĩ người này đã cứu Ngô Văn Tài, Ngô Khánh chắc vì muốn trả ơn nẻn đã đem viẻn đá thô ngọc bích kia tặng cho người này rồi”.
“Vậy sao?”, người đàn ông hói đầu trầm tư một lúc, rồi nói: “Cũng có khả năng đó thật, chẳng trách ở trong đồn cảnh sát người của chúng ta không tìm thấy viên đá thô ngọc bích trẽn người Ngõ Khánh, giờ xem ra rất có khả năng đã rơi vào tay bác sĩ kia”.
“Đà chủ, vậy chúng ta có phải là…”, người thanh niên chỉ vào bóng lưng Hoàng Hách, sau đó làm động tác cắt cố.
“Không cần, người này giờ đang nối tiếng, đột nhiên chết mục tiêu quá lớn. Hơn nữa sao cậu biết viên đá thỏ đó rốt cuộc có phải ờ trên người hắn không?”, tên hói đầu nói: “Với lại động tác đánh nhau vừa rồi của hắn cũng thấy được thân thủ chắc không tồi, tự nhiên tấn công, sẽ chỉ rút dây động rừng”.
“Vậy chúng ta…”, sẳc mặt người thanh niên hơi do dự: “Lẽ nào cứ thể bỏ qua cho hắn sao?”.
“Đương nhiên là không!”, tên hói đầu cười khẩy một tiếng: “Cậu theo dõi hắn trước, thăm dò hẳn xem sao, chí cần điều tra ra được viên đá thô đang ờ trên người hắn, nếu hắn hợp tác thì tốt, còn không hợp tác thì xử lý!”.
“Vâng, thưa đà chủ!”, người thanh niên cung kính đáp lời, sau đó âm thầm xuống xe, hòa vào đám người trên phố ngọc bích rồi biến mất trong đám đông.
Hoàng Hách lúc này, đương nhiên sẽ không biết bản thân bị người khác theo dõi, anh lúc này đang cùng Lý Yẽn đi ngắm nhìn các gian hàng trẽn con phố ngọc bích.
Các gian hàng trên con phố ngọc bích này đa sổ bán các vật phấm bằng ngọc. Những vật phẩm bằng ngọc này có giá khác nhau được phản loại theo chủng loại và chất lượng. Rẻ thì vài trăm đến vài nghìn tệ, những đồ vật bằng ngọc này trỏng cũng na ná với những đồ của người bán hàng ở phía lối vào vừa rồi, đều là ngọc bích nhân tạo, hoặc màu sắc rất xấu. Đương nhiẻn, giá của nhưng viên ngọc bích tự nhiẽn thì đắt hơn, thường là trên mười nghìn tệ, thậm chí có những thứ lên đến vài trăm nghìn hoặc vài triệu tệ. Giá như vậy khiến Hoàng Hách lập tức toát mồ hôl lạnh.
Phải biết là anh làm bác sĩ thực tập được nửa năm, tất cả số tiền tiết kiệm cộng lại còn chưa đến mười nghìn tệ, mua một viên đá ngọc bích bình thường còn được, chứ những viên ngọc bích đẹp kia e rằng còn không mua nổi một góc nữa.