Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên du côn đó nhìn thấy điếm sáng màu đỏ đó, sợ quá ngã ngay xuống đất, khóc lóc nói: “Đừng bắn, là anh Binh về

rồi”.

Đúng lúc này, anh Binh cũng trầm giọng nói: “Đầu Hói, là tôi!”.

Nghe thấy giọng nói của anh Binh, điểm chấm đỏ liền biến mất. Ngay lập tức, trên nóc nhà của căn biệt thự, một người đàn ông trung niên đầu hói đứng lên, mượn ánh sáng lờ mở của đèn đường, có thể nhìn thấy tay người này đang cầm một khẩu súng bắn tía. Điếm sáng màu đỏ vừa rồi chính là tia lazer ngắm bắn của súng bắn tỉa.

“Binh, có chuyện gì vậy?”, tên đầu hói đó nhìn anh Binh khấp người đầy máu, nhíu mày hỏi: “Sao lại đến nông nỗi này, chẳng phải cậu đi xử lý cái tên ăn cây táo rào cây sung kia à, còn Đại Phong đảu rồi, sao không thấy cậu ta?”.

“Haiz, thất bại rồi!”, anh Binh cười gượng nói: “Lần này gặp phải đối thủ cứng, Đại Phong chết rồi, đến cả tối cũng suýt nữa thì không về nổi”.

“Sao lại như vậy?”, tên đầu hói nghiêm túc lóe lên một tia sáng, gầm giọng nói lớn: “Đến người của Thanh Long Đường cũng dám giết, đúng là không muốn sống nữa!”.

“Tôi không có nhiều thời gian nói với anh, tôi muốn đến gặp đà chủ!”, anh Binh gấp rút nói, rồi đi vào bên trong.

“Chờ đã!”, tên đầu hói đột nhiên quát nhẹ một tiếng, ngăn bước chân của anh Binh lại: “Đà chú đang tiếp khách, cậu không được đến làm phiền!”.

“Tiếp khách”, ánh mầt của anh Binh đầy vẻ thắc mầc: “Muộn thế này rồi làm gì có khách nào chứ?”.

Tẻn đầu hói không nói gì, mà đưa

ánh mắt nhìn vào mấy tên du côn.

“Anh Đầu Hói, anh Binh, chúng em còn có việc nên đi trước đây ạ”, mấy tên du côn hiểu chuyện, vội vàng xin phép đi ra ngoài.

Thấy mấy tên đó đã đi khỏi, tên đầu hói mới nhảy từ trẽn đỉnh nhà xuống. Biệt thự ba tầng, bước chân của tên đầu hói thế mà như đang nhảy trên đất bằng phẩng vậy, nhẹ nhàng nhảy xuống rồi đứng vững trãi trước mặt anh Binh.

“Rốt cuộc là khách nào mà phải bí mật vậy?”, anh Binh nhỏ giọng nói.

“Là Cửu phu nhân!”, tên đầu hói nói nhỏ: “Cửu phu nhân đến!”.

Tên đầu hói không nói gì, mà đưa

ánh mắt nhìn vào mấy tên du côn.

“Anh Đầu Hói, anh Binh, chúng em còn có việc nên đi trước đây ạ”, mẩy tên du côn hiểu chuyện, vội vàng xin phép đi ra ngoài.

Thấy mấy tên đó đã đi khỏi, tên đầu hói mới nhảy từ trên đỉnh nhà xuống. Biệt thự ba tầng, bước chân của tên đầu hói thế mà như đang nháy trên đất bằng phắng vậy, nhẹ nhàng nháy xuống rồi đứng vững trãi trước mặt anh Binh.

“Rốt cuộc lè khách nào mà phải bí mật vậy?”, anh Binh nhỏ giọng nói.

“Là Cửu phu nhân!”, tên đầu hói nói nhỏ: “Cửu phu nhản đến!”.

“Cái gì, là Cửu phu nhân sao?”, trong mẳt anh Binh lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng hăn dường như nhận ra điều gì đó, lập tức im miệng lại, chỉ nén giọng nổi: “Còn lâu nữa không?”.

“Không biết nữa, cậu biết đấy, mổi lần Cửu phu nhân đến, không làm cho đà chủ mệt nhừ người thì sẽ không thôi đâu”, tên đầu nói nói với vẻ hơi bất lực: “Chúng ta ở bên ngoài chờ đi”.

“Cũng được!”, anh Binh gật đầu, sau đó buồn chán ngồi trên bậc thềm của biệt thự: “Cho tôi một điếu thuốc đi, thuốc cúa tôi đều bị dính máu ướt hết rồi”.

Tẽn đầu trọc rút bao thuốc ra, đưa cho anh Binh một điếu, bản thân hấn cũng châm một điếu, hai người im lặng ngồi trên bậc thềm chờ đợi.

Thỉnh thoảng có thế thấp thoáng nghe thấy tiếng thở dốc của đàn ông và tiếng rên của phụ nữ vọng ra từ trong biệt thự, cũng đủ biết được bẻn trong đang xảy ra chuyện gì rồi đấy.

Ba tiếng đồng hồ trôi qua, âm thanh trong biệt thự cuối cùng cũng dừng lại, một người đàn ông đi đến cửa số, nói với đàn em bẵng giọng nói có hơi mệt mỏi: “Binh, cậu lên đi!”.

Anh Binh vội vàng đứng dậy, đi nhanh vào trong biệt thự. Còn tên đầu hói kia thì nhảy nhẹ một cái, hai chân đạp vào tường rồi mượn sức đẩy lại một lần nữa nhảy lên mái căn biệt thự để canh gác.

Trong một phòng ngú xa hoa, một người đàn ông trung niên đầu trọc đang uế oải dựa vào sofa, nhìn người đàn ông mặc vest dính đầy vết máu trước mặt với vẻ dò xét.

“Cậu nói là tên Hoàng Hách đó là cao thú hạng hai sao?”, người trung niên đầu trọc rút một điếu thuốc, giọng nói đầy vẻ nghiêm túc.

“Đúng vậy, tôi và hấn đánh nhau một trận, phát hiện ra hân đã tu luyện ra chân khí, tôi không phải lè đối thủ của hắn”, anh Binh thật thà nói: “Nhưng hình như hắn sợ thế lực của Thanh Long Đường chúng ta, nên cuối cùng đã không giết tôi”.

“Trẻ như vậy đã luyện ra được chân khí, xem ra phía sau tên Hoàng Hách này cũng có cao nhân đây!”, mặt tên đầu trọc càng trở nên nghiêm trọng hơn.

“Hừ, chắng phải chỉ là cao thủ hạng hai thôi sao?”, một người phụ nữ ngồi trước bàn trang điếm ớ bên cạnh nói với vẻ coi thường: “Nếu hắn đã sợ thế lực của Thanh Long Đường, vậy chứng tỏ người phía sau tên Hoàng Hách này cũng chẳng ra sao cả. Người như vậy có gì mà sợ, dù sao anh cũng là cao thủ tầng ba chân khí mà, đích thân đi tiêu diệt hân là được rồi”.

“Cửu phu nhân, chuyện này không được liều đâu!”, người trung niên đầu trọc vân hơi ngập ngừng.

“Hừ, anh đúng là nhát gan. Nếu không đường đường là đà chủ của một tổng đàn sao có thể bị phái đến một đường hội nhỏ để làm việc chứ?”, người phụ nữ mắt xếch trừng mât một cái, nói với giọng bực mình: “Kể cả người đó có máu mặt thì đã sao, có em chống lưng cho anh thì anh còn sợ cái gì?”.

“Đúng, đúng vậy!”, người trung niên đầu trọc vội vàng cười lên: “Em là Cửu phu nhân tôn quý, có em chống lưng anh còn sợ gì nữa. Em yên tâm, khi trời sáng anh sẽ đến tận nơi giết hân, để cho tên Hoàng Hách này biết được kết cục của việc giết người của anh là như thế nào!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK