Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện này…”, Lộ Phong cảm thấy khó xử. Làm sao để chứng minh mối quan hệ của họ với Hứa Tịnh chứ, vội vàng đến đây, anh ta không chuẩn bị một thứ gì chứng minh bản thân cả.

“Tôi là bác sĩ của Bệnh viện Nhân Dân, anh à, chúng tôi thực sự không phái người xấu”, Hoàng Hách chọt nhận ra điều gì, đột nhiên lôi tấm thẻ làm việc của Bệnh viện Nhân Dân từ trong túi ra đưa cho người đàn ông kia.

Người đàn ông kia cầm thấy tấm thẻ nhìn, sau đó hai mât trợn tròn ra nhìn Hoàng Hách, anh ta có hơi xúc động: “Hoàng Hách, cậu chính là bác sĩ anh hùng của Bệnh viện Nhân Dân xuất hiện trên ti vi mấy hôm trước đúng không?”.

“Đúng thế, cậu ấy chính là bác sĩ Hoàng Hách!”, Lộ Phong gật đầu nói.

“ÔI, chèo bác sĩ Hoàng Hách!”, trong mắt người đàn ông đô con lộ ra vẻ hứng khởi: “Mấy hôm trước toàn nhìn thấy cậu trên ti vi, không ngờ hôm nay lại được gặp người thật ớ đây!”.

Hoàng Hách đưa tay lẻn sờ mũi, cảm thấy hơi cạn lời. Cái câu ‘nhìn thấy người thật’ sao càng nghe càng thấy lạ nhỉ.

Nhưng lúc này Hoàng Hách không có thời gian đi bât lỗi câu nói cúa người đàn ông đô con. Anh nhìn anh ta, vội vàng hòi: “Anh ơi, cả nhà Hứa Tịnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đến nông nỗi này thế?”.

Nghe thấy Hoàng Hách hỏi về tình hình của nhà Hứa Tịnh, mặt anh ta lập tức biến sắc. Anh ta nhìn xung quanh, khi không thấy có người khác mới nhỏ giọng nói: “Nhớ đến chuyện lúc sáng là trong lòng tôi lại sợ. Sáng nay, ừm, khoáng hơn 5 giờ sáng, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng ‘thịch thịch’, tôi mở cửa ra nhìn, chỉ nhìn thấy có năm người đứng trước cửa nhà Tướng Kiệt, trong tay ai nấy đều cầm vũ khí, nào thì búa, nào thì dao, không khác gì bọn xã hội đen trong ti vi cả!”.

“Thấy tôi nhìn bọn họ, đám người đó liền giơ dao lên dọa, khiến tôi sợ quá trốn luôn trong nhà, nên những chuyện sau đó tôi không nhìn thấy nữa. Chờ đến khi tôi thấy bẽn ngoài không còn động tĩnh gì, đám người kia đã đi hết, tôi vội vàng chạy lên tầng, nhìn thấy hai vợ chồng nhà Tưởng Kiệt nầm trong vũng máu, mặt Hứa Tịnh bị rạch nát hết, hai chân của Tướng Kiệt cũng bị đánh gãy, vô cùng thê thảm”.

“Thấy cảnh tượng đó, tôi vội vàng cùng bà Lý báo cảnh sát, gọi xe cứu thương. Nhưng lạ là xe cứu thương có đến, nhưng cho đến bây giờ vần không thấy cảnh sát đâu, cậu thấy có lạ không?”.

Nghe thấy anh ta nói vậy, cơn tức giận trong mắt Hoàng Hách như đang nhen nhóm ngòi thuốc nổ, và có thế nố tung bất cứ lúc nào, khiến người đàn ông đô con lập tức im bặt, trong lòng đầy áp lực.

“Anh có biết những người kia là ai không?”, Hoàng Hách nhìn anh ta lạnh lùng hỏi.

Người đàn ông đô con lâc đầu, cười khố nói: “Hic, lúc đó tôi sợ đến mức suýt nữa đái ra quần, đâu dám nhìn thêm bọn chúng đâu”.

‘Tôi có nhìn thấy một chút”, lúc này, bà Lý đột nhiên nói: “Lúc đó tuy tôi không dám lên tiếng, nhưng tôi cũng lén lút nấp ở trong nhìn trộm. Tôi không nhớ rõ đám người đó trông ra sao, nhưng tôi nhìn thấy trên cổ của những người này đều có hình săm, ừm, hình như là một con bọ cạp màu đen”.

“Bọ cạp màu đen”, Hoàng Hách suy ngẳm lời nói của bà Lý, nhưng Lộ Phong lại nhếch mày lên, như thể biết được điều gì đó.

“Anh biết à?”, Hoàng Hách nhìn Lộ Phong, trong mầt tràn đầy nghi vấn.

“Có biết một chút, lát nữa sẽ nói rõ với cậu sau”, Lộ Phong ngập ngừng một lúc, rồi nói với vẻ nghiêm trọng: “Hoàng Hách, nếu hai vợ chồng Hứa Tịnh đã vào viện, vậy chúng ta đến bệnh viện trước xem sao! Biết đâu, lúc này bọn họ đang rất cần sự giúp đỡ cúa chúng ta thì sao!”.

“Được, đến bệnh viện trước đã!”, Hoàng Hách nén lại cơn tức giận trong lòng, trầm giọng nói. Anh là người thông minh, thấy bộ dạng như vậy của Lộ Phong, liền biết câu chuyện không hề đơn giản.

“Này, đế tôi đưa hai người đi, quên nói với hai người, hai vợ chồng Hứa Tịnh không có người thân ớ đây đâu, giờ vợ tôi đang ở đó với họ. Vừa nãy cô ấy còn gọi điện nói Hứa Tịnh phẫu thuật xong rồi”, người đàn ông đô con xung phong đứng ra nói.

Hoàng Hách cúi người trước anh ta, chân thành nói: “Cảm ơn anh”.

“Không có gì, đều là hàng xóm, khi họ đau đớn tôi đã không dám ra mặt rồi, nếu còn mặc kệ họ, thì tôi có còn là người nữa không?”, anh ta cười khổ một tiếng: “Đi thôi, tôi lái xe đưa hai người đi”.

Vừa nói, anh ta quay người về nhà mặc quần áo.

Hơn mười phút sau, một chiếc Mercedes Maybach S600 sang trọng đỗ tại bãi đổ xe của Bệnh viện Nhân Dân thành phố, mở cửa xe ra, Hoàng Hách và Lộ Phong bước xuống xe, còn người đàn ông đô con lại có hơi lưu luyến cứ chần chừ mãi không xuống.

‘Trời ơi, thế là mình cũng coi như đã được ngồi lên chiếc se sang hàng triệu tệ rồi”, anh ta tự hào sờ lên chiếc xe, miệng lẩm bẩm nói: ‘Thế này thì có thể chém gió với đám người kia một thời gian rồi”.

Nhìn bộ dạng của người này, Hoàng Hách và Lộ Phong chỉ đành lắc đầu rồi giục: “Anh Kim, đừng đứng ở đó nữa, mau đưa chúng tôi đi gặp Hứa Tịnh đi, nếu anh thích chiếc xe này, chìa khóa đây, lát nữa cho anh đi thỏa thích”.

Trên đường đi, Hoàng Hách và Lộ Phong cũng biết người đàn ông này tên là Kim Tiếu, vì lớn tuổi hơn bọn Hoàng Hách, nên bọn Hoàng Hách gọi anh ta là anh Kim.

“Thật không?” Kim Tiếu nói với vẻ đầy hứng khởi, nhưng sau đó lại lắc đầu nói: “Thôi thôi, xe xịn này mà bị va vào đâu, thì có bán tôi cũng không đền nổi. Đi thôi, tôi đưa hai người đến thăm vợ chồng Hứa Tịnh”.

Vừa nói, Kim Tiếu đưa Hoàng Hách và Lộ Phong đi về phía phòng bệnh. Hoàng Hách là bác sĩ của Bệnh viện Nhân Dân, cũng thông thạo lối đi, nên một lúc đã đến trước cửa một phòng bệnh.

Đây là phòng bệnh có bốn giường, bên trong rất ồn ào. Trẻn một chiếc giường kê sát tường, một người phụ nữ phúc hậu ngồi trên ghế, nhẹ nhàng an ủi người nằm trên giường bệnh. Trên mặt của người nằm trên giường bệnh được quấn đầy băng gạc, chỉ lộ ra đôi mắt, nhìn thắng lên trần nhà với vé đầy tuyệt vọng, ánh mất vô thần, như thể đã hoàn toàn mất đi niềm tin vào cuộc sống.

Thấy Kim Tiếu, người phụ nữ kia quở trách: “Đồ quý sứ, sao lại đến đây?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK