Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhưng dù sao cũng là loại thuốc độc bí truyền trong Y Tiên Truyền Thừa, cho dù là Dung Huyết Tán loại đơn giản cũng đủ để giết chết bất kỳ người nào dưới cấp độ tông sư rồi”.

Trong Y Tiên Truyền Thừa, không đơn thuần chỉ có moi y thuật, mà còn có cá rất nhiều thuật điều chế thuốc độc. Đây cũng là nguyên nhân Hoàng Hách có dũng khí dám khiêu khích với những thế lực lớn mạnh kia. Nếu ép Hoàng Hách đến đường cùng, anh sẽ điều chế ra một lượng lớn Dung Huyết Tán, thì tất cả những người có thế lực ở dưới cấp tông sư đều sẽ đi đời hết.

Nhưng Hoàng Hách dù sao cũng không phải kiếu người giết người không chớp mắt, là một bác sĩ, anh có lòng kính trọng đặc biệt với tính mạng con người, trừ khi gây chuyện với Hoàng Hách, khiến anh dấy lẻn ý nghĩ giết người, nếu không Hoàng Hách sẽ không giết hại người vô tội.

Sau đó Hoàng Hách lại đến bên cạnh chiếc xe đó, dùng Dung Huyết Tán hòa tan thi thế cúa người thanh niên kia, rồi mới rời khỏi khu đất hoang này.

Hoàng Hách không phải thánh nhân, người khác muốn giết anh, anh cũng không thể bỏ qua cho đối phương. Y Tiên Truyền Thừa cũng biến đổi ngầm theo tính cách của Hoàng Hách. Nhưng dù sao đây là xã hội có pháp luật, Hoàng Hách cũng không dám tùy tiện bại lộ thân phận, Dung Huyết Tán húy hoại thi thế không đế lại chút dấu vết gì, cho dù là thiết bị có tiên tiến đến đâu cũng khống thể kiếm tra ra bất kỳ thông tin có ích nào. Không có thi thế, cảnh sát cho dù có phát hiện nơi này, e rầng cũng chỉ cho đây là một vụ đấu súng mà thôi.

Đã đến nửa đêm, thêm vào trải qua chuyện lần này, Hoàng Hách cũng không có tâm trạng đi phố ngọc bích nữa. Anh bắt tạm một chiếc taxi rồi về thẳng nhà.

Đèn trong nhà sáng trưng, Tô Lệ đang ngồi dựa trên sofa chơi điện thoại, thấy Hoàng Hách đi vào, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười hút hồn: “Hoàng Hách, sao anh về muộn thế?”.

Nhìn nụ cười của Tô Lệ, trong lòng Hoàng Hách bất giác dấy lên cám giác ấm áp, trái tim vừa rồi vì giết người mà trớ nên lạnh lẽo, cũng đã dần dần trớ nẽn mềm mại trước nụ cười của Tô Lệ.

“Anh gặp một số chuyện bên ngoài, nên mới về muộn”, Hoàng Hách nở một nụ cười dịu dàng, sau đó ngồi xuống sofa, vùi người vào trong ghế sofa mềm mại.

Tô Lệ đứng lên, một lúc sau bưng một cốc nước nóng đến đưa trước mặt Hoàng Hách: “Trời lạnh, anh mau uống nước đi”.

Hoàng Hách đón lấy, cảm nhận được độ nóng tỏa ra từ trong cốc trà, bất giác mỉm cười: “Sao muộn rồi em còn không ngủ. Con gái mà thức khuya là nhanh già lâm đấy”.

Mặt Tô Lệ hơi đỏ, giọng nói hơi thẹn thùng: “Chắng phải là vì sợ khi tỉnh dậy, anh lại xuất hiện trước mặt em với bộ dạng máu me be bét sao…”.

Nghe thấy câu nói của Tô Lệ, trong mẳt Hoàng Hách lộ ra vẻ dịu dàng, anh giơ tay ra, ôm Tô Lệ vào lòng, ngửi mùi thơm nhẹ trên tóc Tô Lệ, rồi nhẹ nhàng nói: “Lệ Lệ, cảm ơn em!”.

Bị Hoàng Hách ôm vào lòng, Tô Lệ thế mà lại không có chút phản kháng nào, ngược lại còn thuận theo vùi đầu vào ngực Hoàng Hách: “Hoàng Hách, anh phải khỏe mạnh đấy, anh là người đàn ông định mệnh của đời em, em không cho phép anh xảy ra chuyện gì cá!”.

“Em yên tâm đi, Lệ Lệ”, Hoàng Hách trịnh trọng gật đầu, rồi nói với vẻ nghiêm túc.

Hai người ôm nhau trên sofa một lúc lâu không nói gì. Lúc này, trong lòng Hoàng Hách vô cùng yên bình, tất cả những suy nghĩ phức tạp đều bị anh gạt lên chín tầng mây rồi. Anh lúc này chỉ muốn ôm cô trong lòng mãi thôi.

Nhưng trạng thái này chưa được bao lâu, Hoàng Hách đột nhiên hét lên: “Úi da, Lệ Lệ, sao em lại can anh!”.

“Hừ, đồ dê xồmf tay anh đang sờ vào đâu thế hả?”, Tô Lệ đỏ mặt đẩy ra khỏi ngực Hoàng Hách, rồi hừ giọng nói.

“Hi hi, không cầm nối lòng mình, không cầm nối lòng mình ấy mà!”, trên mặt Hoàng Hách lộ ra một vẻ ngại ngùng, còn có chút tiếc nuối nữa, như thể đang hồi tưởng lại vậy: “Lệ Lệ, hay là cho anh ôm thêm một lúc nữa, anh đảm bảo sẽ không sờ linh tinh nữa”.

“Ôm cái đầu anh ấy! Đ’ô dê xồm!”, trên mặt Tô Lệ vừa ngại vừa bực, hai tay chống nạnh trừng mắt một cái, Tô Lệ liền tóm lấy con búp bê vái trên sofa rồi đập mạnh về phía Hoàng Hách: “Đây, ôm đir.

Nói xong, Tô Lệ liền chạy nhanh vào phòng như một con thỏ, “rầm” một tiếng, cánh cửa đóng lại rồi không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa.

“Cô nhóc này, mặt mòng thật đấy!”, ôm con búp bê mà Tô Lệ ném tới, Hoàng Hách ha ha cười lớn. Anh lúc này trong lòng đã không còn chút u ám nào nữa, và trở lại là một cậu thanh niên tỏa náng tràn đầy sự yêu đời.

Thanh Long Đường ở Hải Thành nâm ờ một thị trấn vùng ngoại ô, là một tổ chức thế giới ngầm lớn nhất Hải Thành, thị trấn này đã trở thành vùng trung tầm của thế giới ngầm đó.

Tuy trời đã khuya, nhưng vân có nhiều người cúa Thanh Long Đường đến đây tụ tập. Bọn họ ai ai cũng xăm rồng phượng khắp người, đầu thì nhuộm tóc xanh tóc đỏ, nhìn đã biết không phải người lương thiện, những người đi đường đi ngang qua nhìn thấy đám người này, đều im lặng tránh xa, chỉ sợ va chạm phải những người ác này thì coi như rước họa vào thân.

Lúc này, một bóng dáng khắp người đầy máu tươi xuất hiện ở đây. Thấy người này, đám du côn đang đi trẽn đường liền lập tức vây đến.

“Ai đấy!”, một tên du côn to tiếng cảnh cáo: “Địa bàn của Thanh Long Đường, không phận sự gì cút ngay cho tao”.

“Mẹ kiếp, là tao!”, người đầy vết máu trên người tức tối hét lên.

Nghe thấy giọng nói này, đám du côn liền rùng mình, trong giọng nói thêm phần trịnh trọng: “Là anh Binh à?”.

“Đưa tao đi gặp đà chủ!”, anh Binh hét lên: “Mau lên, nhỡ việc của bố mày thì đừng trách tao giết chết mày!”.

‘Vâng, vâng”, mấy tên du côn vội vàng gật đầu lia lịa, sau đó đi lên phía trước dẫn đường, hùng hổ đi về phía sâu trong thị trấn.

Một lúc sau, một tòa biệt thự xa hoa xuất hiện trước mặt bọn họ, ở đây, chính là nơi ở của đà chủ Thanh Long Đường tại Hải Thành.

“Là ai?”, thấy một đám người đến, trong một góc khuất của biệt thự, một giọng nói lạnh lùng vang lên. Sau đó một điếm sáng màu đỏ chĩa thắng về phía đầu của tên du côn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK