Ông lão gật đầu nói: “Đúng vậy, Cốc là nhân viên của Dưỡng Hư Đường”.
Vừa nói, ông lão không đề ý đến sử Mẫn Siêu đang nhiệt tình nháy mằt với ông ấy, mà quay sang nói với Cốc: “Cốc à, Dưỡng Hư Đường chúng ta phải xứng đáng với bức hoành phi trên đầu này, có sao nói vậy, không lừa già dối trẻ”.
“ông Liễu, những gì cháu nói đều là sự thật!”, Cốc nhìn thắng vào ông lão, nói với giọng khắng định.
“Được, ông tin cháu!”, ỏng Liêu gật đầu đồng ý, rồi quay đầu ra nói với Sử Mẫn Siêu: “Cục trưởng Sử, chuyện này là do người của cậu đã không đúng, thì đừng trách cậu thanh niên này nữa”.
“Nhưng ông Liễu, những người cấp dưới này của tôi thì tính sao?”, Sử Mằn Siêu như thế rất nghe lời ông Liễu, nghe ông Liều nói vậy, anh ta cũng không giận gì nữa.
“Cậu thanh niên, cậu giúp mấy người này giải huyệt đi”, ông Liều dường như không muốn khiến sử Mẩn Siêu khó xử, thế là lên tiếng hòa giải.
Ánh mắt Hoàng Hách lóe lên, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, ông Liêu này không đơn giản, thế mà lại nhìn ra mấy người này đã bị anh điểm huyệt.
“Ân oán nên gỡ bỏ, những người này cũng là làm việc theo mệnh lệnh. Hơn nữa, cậu cũng không bị tổn thất gì nhiều, thôi coi như tha cho bọn họ đi”, ông Liễu nói tiếp, trong giọng nói lại có cảm giác làm người khác mủi lòng, khiến Hoàng Hách tự nhiên lại có cảm giác nghe theo.
Đúng lúc này, chân khí trong cơ thế Hoàng Hách đột nhiên vận chuyến, “Trường Sinh Tiên Kinh” cũng tự vận chuyến, một luồng khí lạnh xộc lẽn não, lập tức khiến tinh thần Hoàng Hách trống rồng.
“Thuật Nhiếp Tâm lợi hại quá, nếu không phải do mình đã tu luyện được “Trường Sinh Tiên Kinh“, e rằng sẽ bị ông lão này kiểm soát mất!”, Hoàng Hách tỉnh táo lại, trong lòng thầm kinh ngạc, ánh mắt nhìn ông lão lại trớ nẻn đầy cảnh giác.
uOuà thấy Hoàng Hách đột nhiên tỉnh ra khỏi Thuật Nhiếp Tâm của mình, ánh mắt ông Liễu lộ ra một vẻ kinh ngạc, không khỏi ơ lẽn một tiếng, sau đó cười ha ha: “Nhóc con, cậu khiến tôi ngạc nhiên đấy!”.
“Ông già, ông nham hiếm thật!”, Hoàng Hách cũng nói với giọng không hề khách sáo.
“Nham hiểm sao?”, giọng nói của ông Liễu tràn đầy ngạc nhiên: “Nếu không phải phát vừa rồi, sao tôi có thể nhìn lại cậu chứ, xem ra bây giờ cậu vẫn có chút cơ hội đế tiếu thư có thế gửi gắm cả đời rồi, cậu nhóc, cố gắng nhé!”
Hoàng Hách sững sờ, cơn tức giận vừa rồi cũng giảm đi không ít. Từ lời nói của ông Liều mà anh nghe thấy được một thiện ýả không giống với sự cảnh giác ban đầu, lúc này ánh mắt nhìn Hoàng Hách của õng Liều đã không còn cảnh giác nữa, ngược lại còn tràn đầy tán thướng và mong chờ.
“Rốt cuộc ỏng có ý gì vậy?”, Hoàng Hách nhìn chằm chằm vào ông Liều, trẽn khuôn mặt vẫn tỏ vẻ không vui.
“Chuyện ở đây lát nữa hãy nói, cậu giải huyệt cho bọn họ trước đã”, giọng nói của ông Liều thêm phần van nài, chứ không còn vẻ dĩ nhiên như lúc trước.
Hoàng Hách quay đầu lại, bực bội nói: “Không giải!”.
“Vậy được!”, ông Liều cũng không tiếp tục cưỡng ép nữa, mà mỉm cười quay người đi thẳng đến chổ ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi ở góc nẫy giờ: “Lão già kia, xem đủ rồi chứ, còn không làm việc đi!”.
Ông lão đó nghe thấy tiếng gọi của ông Liêu, đành miễn cưỡng đứng dậy, sau đó loạng choạng đi về phía mọi người như thể say rượu và có thế ngã bất cứ lúc nào.
Nhưng cảnh tượng này lọt vào mắt Hoàng Hách, lại dấy lên một cơn sóng lớn trong lòng anh.
“Thuật Thằn Lằn Leo Tường! ông lão này đang đi theo bộ pháp của Thuật Thằn Lằn Leo Tường! Hơn nữa, nhìn bộ pháp của ông ấy nhẹ bẫng như nước chảy mây bay, rõ ràng đã tu luyện bộ pháp của Thuật Thằn Lằn Leo Tường này đến cực hạn rồi!”, trong lòng Hoàng Hách thầm thốt lên, trong mắt bất giác lộ ra ánh mắt cảnh giác.
Người này vì sao lại biết Thuật Thằn Lằn Leo Tường, lẽ nào người này có quan hệ với tên đầu trọc tối qua đến giết mình sao?
Dưỡng Hư Đường này, tuyệt đối không hề đơn giản!
Dưỡng Hư Đường không hề đơn giản!
Cho dù là “Thuật Nhiếp Tảm” của ông Liễu hay là ‘Thuật Thằn Lằn Leo Tường” của ông lão rảu tóc bạc phơ kia, đều đem lại cho Hoàng Hách một cảm giác khó đoán. Thậm chí, Hoàng Hách có một trực giác, nếu một trong hai người này nhắm vào anh, hôm nay e rằng anh không thế ra khỏi Dưỡng Hư Đường được.
“Chuyện này…” ông Liêu nhìn vào mấy người vẫn bất động, khuôn mặt cuối cùng toát lên vẻ kinh ngạc, ông ấy quay đầu lại nhìn Hoàng Hách, ánh mắt xoáy sâu, như thế muốn nhìn thấu Hoàng Hách vậy.
Hoàng Hách thán nhiên nhìn lại, giữa hai lông mày toát lên vẻ đắc ý.
Ai bảo vừa rồi ông coi thường cháu, giờ thì biết rồi chứ?
“Cậu thanh niên, tõi thực sự càng ngày càng cảm thấy cậu rất thú vị”, đột nhiên, ông Liễu mỉm cười: “Cậu tẽn là Hoàng Hách đúng không! Tối qua sau khi về, Vi Nhi luôn nhắc đến cậu”.
Hoàng Hách dửng dưng nói: “Cô nhóc Vi Nhi cũng rất đáng yẽu, cháu cũng nhớcõ ấy”.
Lúc này, trong lòng Hoàng Hách cũng hơi thả lỏng một chút, ông Liều lại nhắc đến Vi Nhi, chứng tỏ sẽ không ra tay với anh, nếu không chắc chắn sẽ có mảu thuẫn với Liều Vi Nhi.
“Lạ thật, lạ thật đó!”, ờ phía khác, ông lão râu tóc bạc phơ kia vừa gãi đầu vừa tò ra khó hiếu. Chỉ một thời gian ngắn ngủi như vậy, ông ấy đã thử các loại thủ pháp, nhưng cho dù dùng loại nào đi nữa, huyệt đạo của những người này vẫn không được giải, ngược lại vì ông ấy thử quá nhiều thủ pháp nên đã chạm vào cả những huyệt đạo khác.
Vốn dĩ bọn họ chí bị điếm huyệt không cử động được, giờ thì xong rồi, bị ông lão giày vò một phen xong, những người này vô cùng ngứa ngáy, có người thì đau đớn kỳ lạ, quan trọng là bọn họ bị Hoàng Hách điếm huyệt không cử động được, giờ ngứa cũng không gãi được, đau cũng không thế xoa, mấy người này đều nhịn đến đỏ bừng mặt, nước mắt nước mũi cứ thế chảy ra, phải nói là vô cùng đau khố.