Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông lão ngạc nhiên nhìn Hoàng Hách, một lúc mới nói: “Xem ra cậu đúng là người mới chơi thật!”.

Vừa nói, ông ấy liền giải thích. Cược đá thì cược mười lần thua đến chín lần, có nhiều người vì muốn an toàn, thường mở một lỗ ở trên vlẽn đá, nếu lỗ đó có ngọc bích, họ sẽ căn cứ vào phấm chất của ngọc bích ở lỗ đó đế bán cho người khác. Làm như vậy không những kiếm được một món, đồng thời cũng có thế chuyến giao rủi ro cho người khác, dù sao, ai cũng không biết kích thước và chất lượng của ngọc bích bên trong viẽn đá thô, nếu tiếp tục cắt, biết đâu ngọc bích bẽn trong có bán lỗ cũng không bán được.

Nhưng như vậy cũng có nhược điếm, đó chính là nhỡ mở ra được viên đá quý ngọc bích có chất lượng vô cùng tốt, thì có bán bao nhiêu tiền cũng không liên quan đến anh nữa. Cho nên, nếu có niềm tin vào viên đá thô mình đã chọn, thì đa số mọi người sẽ không lựa chọn bán ra.

“Thì ra là như vậy!”, Hoàng Hách vừa nghe vừa gật đầu, là một người mới bước vào giới cược đá, hôm nay anh học được rất nhiều. Nếu là người khác, khi nghe õng lão gợi ý, chắc cũng sẽ do dự một lúc, nhưng Hoàng Hách có Võ Thượng Tiẽn Đồng, sớm đã nhìn rõ được hết bẽn trong viẽn đá rồi, đương nhiên sẽ không có chút do dự nào.

“Cắt tiếp cho tỏi đi!”, anh nói với giọng đầy kiên định: “Dù sao cũng là thứ hai trăm tệ, chỉ là kiếm thêm chút thôi!”.

“Ha ha, cậu không suy nghĩ thêm sao?”, ông lão híp mắt cười nói: “Nếu giờ cậu đồng ý bán viên đá này, lão già tôi sẽ mua nó với giá một triệu tệ!”.

Nghe thấy lời nói của ông lão, mọi người đều ồ hết lẽn. Một triệu và hai trăm thực sự là khoảng cách một trời một vực, một thứ đồ hai trăm tệ chỉ trong chớp mắt biến thành một triệu tệ, cậu thanh niên này sao lại may mắn thế không biết! Trong chốc lát, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Hoàng Hách với vẻ đầy ngưỡng mộ và ghen tị.

Nghe thấy báo giá của ông lão, lông mày Hoàng Hách hơi nhíu lại, trong lòng thầm xuýt xoa. Nhưng anh vẫn không có bất kỳ do dự nào, chí lắc đầu nói: “Cháu xin lỗi, cháu muốn mở tiếp, cho nên không bán ạ!”

Không bán!

Cả hội trường im bặt, tất cả mọi người đều nhìn Hoàng Hách với vẻ khó hiếu, như thể đang nhìn một tên ngốc vậy.

Một viên đá hai trăm tệ, trong chớp mắt biến thành một triệu tệ, gấp năm nghìn lần đấy! Nhưng người thanh niên trước mặt đây cũng không biết có phải là bị thần kỉnh hay không, thế mà lại từ chối.

Một triệu đó, kế cả giàu có đến mức nào, đối với con số một triệu tệ này cũng không thế không nhíu mày một cái, càng huống hồ người thanh niên trước mặt đây nhìn đã biết không phải là người giàu có gì.

“Tốt, cậu thanh niên rất quyết đoán!”, bị Hoàng Hách từ chối, ông lão không những không tỏ ra chút tức giận nào, ngược lại còn ha ha cười lẽn: “Một triệu rưỡi, cậu thấy sao?”.

Hoàng Hách lắc đầu, không cần nghĩ mà nói luôn: “Không bán ạ!”.

“Hai triệu, giá cao nhất rồi, còn muốn cao nữa thì tôi không mua được, dù sao chí là một viên đá mới được mở ra, cũng không biết bên trong nó rốt cuộc như thế nào!”, ông lão nhìn chằm chằm vào Hoàng Hách, chậm rãi nói.

Hoàng Hách cũng nhìn vào ông lẵo, ánh mắt có chút ái ngại: “ông ạ, cháu xin lổi, viên đá này cháu định tự mở ra”.

Thở dài một hơi, ông lão nói với vẻ luyến tiếc: “Tiếc thật, lão già tôi cũng là thấy thích viên đá đó, nếu cậu không muốn bán thì tôi cũng không ép nữa, chúc cậu may mán nhé!”.

Vừa nói, ông lão nhìn vào người thanh niên cao gầy đứng bên cạnh máy cắt đá, trịnh trọng nói: “Tâm Thiết, đừng làm hỏng ngọc quý nhé!”.

Ánh mắt người thanh niên cao gầy tỏ vẻ trang trọng, gật đầu một cái. Sau khi nhận ra viên đá thô này không hề tầm thường, không cần ông lão nói anh ta cũng sẽ chú ý.

Lúc này, Hoàng Hách lại lần nữa đi đến bên cạnh máy cắt đá, cầm viên phấn lên vẽ, vừa vẽ vừa nói: “Anh phải cắt theo đường tôi vẽ nhé, sau đó mài thật cẩn thận!”.

Tuy không hiểu vì sao Hoàng Hách lại muốn cắt như vậy, nhưng người thanh niên cao gầy vẫn gật đầu đồng ý, đồ của khách hàng, muốn cắt ra sao thì do khách hàng quyết định.

Máy cắt đá lần theo đường Hoàng Hách vẽ rồi nhanh chóng cắt một phiến đá mòng, phiến đá mỏng đó rơi xuống đất, rồi vỡ thành hai mảnh.

“Những phiến đá cắt ra kia sao không dính chút ngọc bích nào nhỉ”, lúc này những người đứng xem đều phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ. Những mảnh đá bị cắt ra này thế mà lại không dính chút ngọc bích nào, hoàn toàn là một màu xám xịt, như thế một đống đá bình thường vậy.

“Lẽ nào vừa rồi chỉ là do cậu thanh niên này may mắn nẽn chọn đúng chổ, còn những chỗ khác rõ ràng không hề có ngọc bích, hoặc ngọc bích bên trong viên đá này không hề lớn”.

Mọi người đều đoán già đoán non, cũng có người thầm tiếc thay cho Hoàng Hách. Nếu bẽn trong viên đá này không có nhiều ngọc bích thật, vậy thì giá của viẻn đá này sẽ không thế quá cao, đừng nói là hai triệu tệ, đến hai trăm nghìn tệ cũng chưa chắc đã bán được.

‘Tiếc thật, nếu ban đầu bán nó đi còn kiếm được hai triệu, giờ thì cậu thanh niên này có đưa ra giá một triệu tệ thì ông chủ chắc cũng sẽ không mua nữa”, một số người thậm chí còn bắt đầu cười trên nồi đau của người khác.

Dù sao sức hấp dẫn của cược đá nằm ở “sự ham muốn”, chỉ khi không xác định được mới khiến cho người ta điên cuồng, giờ cắt một lượt ra rồi, viên đá của Hoàng Hách lại không thể hiện ra đủ cái sự ham muốn kia, nên giá trị sẽ bị giảm một cách thảm hại.

Thực ra, suy nghĩ của ông lão lúc này cũng y như những gì người khác nghĩ, không còn đánh giá cao giá trị của viên đá này nữa. Đừng nói là hai triệu, giờ kể cả năm trăm nghìn thậm chí ba trăm nghìn, ông ấy chưa chắc đã mua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK