Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha, ha, tôi chỉ nhắc nhờ cậu chút thôi. Còn về việc cụ thế cậu chọn thế nào thì đó là việc của bản thân cậu”, ỏng Trương cười hì hì nói: “Dù sao cậu có chết hay không thì Vi Nhi cũng chẳng thiếu cọng lông nào. Nhưng mà tôi tự nhiên lại nhớ ra, chắc cậu có một sư phụ giỏi lắm nhỉ, chí cần sư phụ cậu ra mặt, thì có lẽ việc của Vi Nhi rất dề giải quyết”.

Nghe thấy ông Trương nói vậy, ông Liều cũng nhìn Hoàng Hách võ cùng thân thiết, trong mặt ánh lẽn vẻ mong đợi.

Hoàng Hách hơi cạn lời nhìn hai người, trong lòng thì lại bắt đầu xem thường. Đuôi hồ ly của hai ông lão này cuối cùng cũng lộ ra rồi. Hai ông lão này nói với mình nhiều vậy thì ra là cho rằng mình có một sư phụ rất đỉnh, muốn đế sư phụ mình giải quyết vấn đề của nhà họ Liều giúp họ.

Nghĩ đến đây, Hoàng Hách cổ tình ra vẻ tiếc nuối nhìn hai ông lão, nói: ‘Tiếc quá, sư phụ cháu sau khi nhặn cháu thì đã đi ngao du khắp chốn rồi, cũng không đế lại phương thức liên hệ gì, cháu cũng không tìm được ông ấy”.

Nghe thấy Hoàng Hách nói vậy, trẻn mặt hai ông lão đều có vẻ tiếc nuối. Nhưng họ cũng không lăn tăn ở chuyện này. Nhìn Hoàng Hách, ông Liễu đột nhiẻn hỏi: “Vừa nãy tôi thấy cậu mua nhiều dược liệu vậy là đế làm gì thế?”.

Hoàng Hách không giấu giếm, chỉ nói: “Là thế này, lúc sư phụ cháu rời đi đã để lại cho cháu một phương thuốc tắm, có thể khiến cơ thể mạnh lên, khai phá kinh mạch, phù hợp cháu lúc này dùng”.

“Vậy sao?”, dù là ông Liễu hay ông Trương, lúc này nghe thấy Hoàng Hách nói vậy thì mắt đều sáng lên: “Thuốc tắm có thề tăng cường thể chất tôi có từng nghe nói, nhưng thuốc tắm có thể khai phá kinh mạch thì bọn tôi lại chưa nghe thấy bao giờ. Hoàng Hách, sư phụ cậu đúng là không đơn giản, theo tôi thấy, chắc chắn là một người mạnh ở cánh giới siêu thoát, nếu không thì sao có thế có phương thuốc tắm kỳ diệu như vậy”.

“Có lẽ thế”, Hoàng Hách cười ha ha cho qua.

“ừm, Hoàng Hách, mấy loại dược liệu cậu còn thiếu kia bọn tôi sẽ nhanh chóng đưa đến giúp cậu, dùng kênh đặc biệt của Dưỡng Hư Đường, ngày mai cậu có thế nhận được những loại thuốc đó rồi”, ông Liễu cười tủm tỉm nói, trong mắt lộ ra sự nóng bỏng: “Nhưng mà tôi có thế nhờ cậu một việc không?”.

“Ông Liễu cứ nói”, Hoàng Hách cười thầm, anh lúc này đẵ đoán được một chút mục đích của ông Liều.

“Cậu có thể bán phương thuốc tắm cho Dưỡng Hư Đường chúng tôi không?”, ông Liễu nói với vẻ mặt đầy ngại ngùng: “Hoàng Hách, tôi cũng biết phương thuốc thế này vô cùng quý báu, nhưng nếu cậu chịu bán cho chúng tôi, Dưỡng Hư Đường chúng tôi chắc chắn sẽ đưa ra một cái giá khiến cậu hài lòng”.

Nhìn dáng vẻ thấp thỏm của ông Liều, Hoàng Hách đột nhiên có cảm giác muốn bật cười ha hả. cảnh tượng lúc này khiến anh nhớ lúc lúc mình còn nhỏ, dáng vẻ chẳng dám thớ mạnh khi đối mặt với chủ nhiệm lớp vô cùng nghiêm khắc. Ông Liều lúc này chính là trạng thái như vậy, Hoàng Hách nghĩ một lúc thì thấy hơi tự hào, phải biết là, ông Liễu không phải học sinh, mà là một tông sư mạnh kinh khủng. Khiến một tông sư thấp thỏm thế này, trên đời này có mấy người làm được chứ.

Song Hoàng Hách lại không do dự mấy, mà trực tiếp lắc đầu nói: “Không được, phương thuốc này cháu không có quyền bán cho Dưỡng Hư Đường. Nếu bị sư phụ cháu biết cháu bán phương thuốc cho người khác thì e là sẽ đánh gãy chân cháu mất”.

“Vậy tiếc thật”, ông Liều và ông Trương đều thở dài tiếc nuối, cười gượng nói: “Cũng phải, phương thuốc như vậy vô cùng quý hiếm, sao có thế tùy tiện bán được, Hoàng Hách, là hai ông già bọn tôi không phải”.

Nhìn dáng vẻ buồn bã của hai ông lão, Hoàng Hách không kiềm được cười hì hì một cách xấu xa: “Thực ra cũng còn có cách khác”.

Mắt hai ông lẫo đều sáng rực, cứ như hai đứa tré hưng phấn túm lấy áo Hoàng Hách hỏi: “Có cách gì thế Hoàng Hách, cậu nói mau đi”.

Nhìn dáng vẻ sốt sắng của hai người, Hoàng Hách cũng không muốn đùa họ nữa, anh nói thẳng: “Hôm ấy lúc sư phụ cháu đưa phương thuốc cho cháu đã nói một cảu. Nếu là người tin tưởng được có thế lấy ra một lượng nước thuốc phù hợp đã điều chế sẵn, đối lấy nhiều tài nguyên tu luyện hơn”.

“Vậy sao?”, trong mắt hai ông lão tràn ngập kích động: “Mặc dù không có phương thuốc, nhưng có nước thuốc cũng đủ rồi”.

“Mạn phép hỏi chút, hai ông cần nước thuốc của cháu làm gì thế?”,

Hoàng Hách tò mò hỏi.

“Đương nhiẻn là để bồi dưỡng võ giả của nhà họ Liều rồi”, ông Liễu hưng phấn nói: “Nếu có nước thuốc này của cậu, thực lực của nhà họ Liều chắc chắn sẽ tăng cao trong một thời gian ngắn, dù tiếp theo có phải đối chọi với thế lực kia thì cũng có một chút át chủ bài”.

Song Hoàng Hách lại lắc đầu, giải thích: “Thuốc này của cháu tên là Cường Thân Thang, có hiệu quả rất tốt với cao thủ hạng hai, hạng ba, dù là cao thủ hạng nhất cũng có ích, nhưng với người cảnh giới tông sư thì lại không có hiệu quả lớn lắm, điều này cháu phải nói rõ trước với hai ông, đế tránh đến lúc đó lại có hiểu nhầm không cần thiết”.

“Là vậy sao?”, ánh sáng trong mắt hai ông lão tối đi không ít, nhưng trên mặt họ vẫn là dáng vé hứng khởi: “Dù vậy thì Cường Thản Thang này cũng là của quý hiếm có, Hoàng Hách, nếu cậu bằng lòng bán cho Dưỡng Hư Đường, không những có thế nhận được số tiền không nhỏ mà đến cả dược liệu dùng đế điều chế Cường Thân Thang sau này cũng đều có Dưỡng Hư Đường chúng tôi cung cấp, chỉ cần là cái Dưỡng Hư Đường có thế lấy ra được thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu”.

Hoàng Hách lại trực tiếp lắc đầu, nói: “Không, Cường Thân Thang cháu sẽ không bán”.

“Tại sao?”, hai ông lão như muốn nhảy lên, ánh mắt nhìn Hoàng Hách cũng thẻm chút tức giận. Vừa nãy còn nói bình thường, sao tự nhiên lại đổi ý, Hoàng Hách làm thế này chẳng phải là coi hai kẻ mạnh ở cấp tông sư bọn họ là khỉ sao.

Nhìn hai ông lão biến sắc, Hoàng Hách lại cười bật cười ha ha: “Hai ông đừng nóng, cháu có nói là không giao Cường Thân Thang cho Dưỡng Hư Đường đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK