Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi bác sĩ Trần đi khỏi, Tường Kiệt nằm trên giường bệnh bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Em là cậu em học khóa dưới mà Tịnh Tịnh hay kể đó à?”.

Từ lúc đi ra khỏi phòng phẫu thuật, Tướng Kiệt đã tỉnh khỏi cơn mê, khi Hoàng Hách nói chuyện với bác sĩ Trần, anh ấy đều nghe thấy hết. Sau khi hiếu được tình trạng của bản thân, trong mất người đàn ông này cũng dấy lên vẻ u ám. Nhưng anh ấy lại không hề khóc, cũng không oán trách, chĩ im lặng nhìn lên trần nhà, như thế đang suy tư gì đó.

“Đúng vậy! Chào anh rể ạ!”, Hoàng Hách cúi người xuống nói với Tưởng Kiệt.

“Haiz, nghe nói Tịnh Tịnh nhắc đến em, anh còn bảo cô ấy mời em đến nhà ăn cơm đấy, không ngờ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau lại ở trong bệnh viện thế này”, Tường Kiệt áy náy mỉm cười với Hoàng Hách, sau đó hỏi: “Tịnh Tịnh đâu, cô ấy không sao chứ?”.

“Yên tâm đi, chị Tịnh Tịnh không sao! Em bé cũng không bị sao cả!”, Hoàng Hách vội vàng nói: “Chị ấy ở ngay sau bức tường này, kéo cửa số ra là thấy ngay”.

Vừa nói, Hoàng Hách liền kéo cánh cửa số ngăn cách hai người ra.

“Tịnh Tịnh, em không sao chứ?”, trong giọng nói của Tưởng Kiệt kèm theo vẻ áy náy: “Là anh vô dụng, đã không bảo vệ được em!”.

Nghe thấy giọng nói của chồng, trong mắt Hứa Tịnh lộ ra vẻ hiền hòa: “Không, anh là anh hùng, nếu không phải anh liều mạng bảo vệ em và con, thì e rang…”.

Nói đến đây, Hứa Tịnh lại khóc nấc lên.

“Ha ha, đối với anh mà nói, sự an nguy của em và con còn quan trọng hơn cá tính mạng của anh ấy chứ!”, gương mặt Tưởng Kiệt tràn đầy kiên nghị, trong giọng nói lại đầy vẻ bất lực: “Vừa rồi anh cũng đã nghe thấy hết những gì bác sĩ nói, Tịnh Tịnh, anh đã bị tàn phế rồi”.

“Không, anh Kiệt, hai chân của anh nhất định sẽ khỏi lại thôi”, Hứa Tịnh lớn tiếng nói, có lẽ vì động tác quá mạnh nên động vào vết thương trên mặt, khiến giọng nói của cô ấy nghe có thêm phần đau đớn: “Em và con đều cần anh! Anh Kiệt, anh phải phấn chấn lên đấy!”

“Yên tâm đi, kể cả bị tàn tật, anh cũng có thể nuôi được em và con, đế em và con được sống cuộc sống thật tốt!”, khuôn mặt của Tường Kiệt lộ ra một vẻ phấn chấn và kiên nghị, khiến Hoàng Hách không khỏi kính phục.

Anh đột nhiên cười ha ha lẻn: “Yên tâm đi, có em ở đây, hai chân của anh rể cho dù có bị gãy rời thì em cũng nối lại cho anh! Chị Tịnh Tịnh, chị cũng đừng lo lắng, em đảm bảo thời gian sau anh rể sẽ có thể chạy nhảy tung tăng bên cạnh chị”.

“Hoàng Hách, em đừng an ủi chị nữa”, Hứa Tịnh lẳc đầu nói: “Bác sĩ Trần chẳng phải đã nói rồi sao, chân của anh Kiệt không chữa được nữa”.

Ngập ngừng một lúc, Hứa Tịnh lại nói: “Không sao, cho dù sau này cuộc sống có khó khăn chút, chí cần cá nhà chúng ta được ở bên nhau, thì tốt hơn bất cứ điều gì khác!”.

Nghe thấy lời nói của Hứa Tịnh, Hoàng Hách biết cô ấy đã bước ra khỏi nỗi tuyệt vọng trước đó, dù sao vì đứa bé trong bụng nên vẫn phải sống tiếp.

Lúc này anh cũng không nói thẳng ra, chỉ nói với với vẻ bí mật: “Anh chị cứ chờ đi nhé”.

“Hứa Tịnh, rốt cuộc là ai đã làm cho hai người ra nông nỗi này?”, lúc này Lộ Phong lại nhíu mày hỏi.

“Chúng tôi không hề quen biết bọn họ”.

“Lúc đó mới hơn 5 giờ sáng, anh Kiệt đang định đến chợ bán hàng, đột nhiên bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa dồn dập. Anh Kiệt mở cửa xem có chuyên gì, nhưng vừa mở cửa ra, đám người đó liền xông vào đánh cho tôi và anh Kiệt một trận. Vì muốn bảo vệ tôi và đứa bé trong bụng, anh Kiệt sống chết che chân cho tồi, đám người đó tức quá, liền đánh gãy hai chân anh Kiệt. Sau khi anh Kiệt ngất đi, bọn họ còn không chịu tha cho tôi, dùng dao rạch mặt tôi!”, Hứa Tịnh bình tĩnh kế, tuy giọng nói rất bình thản, nhưng Hoàng Hách vẫn có thể cám nhận được vẻ đau đớn của hai vợ chồng họ lúc đó.

“Dạo này hai người có đắc tội với ai không?”, Hoàng Hách đột nhiên hỏi.

“Không! Chị và anh Kiệt luôn là người muốn yên phận, sao có thế đi gây chuyện với người khác chứ?”, Hứa Tịnh phú nhận luôn. Đột nhiên, trong mắt cô sáng lên, rồi nói: “Nếu nói lè đắc tội người khác, thì đúng là có một người, em còn nhớ người đã đánh cược với em khi em mua xe không?”.

‘Từ Đức Thấng, lẽ nào là ông ta?”, Hoàng Hách hơi nhíu mày. Nếu thật sự là Từ Đức Thắng, vậy vợ chồng Hứa Tịnh thực sự đã vì anh mà chịu liên lụy. Người đắc tội với Từ Đức Thắng là bán thân Hoàng Hách mà.

“Hoàng Hách, cậu ra đây với tôi một lúc!”, đúng lúc này, Lộ Phong đột nhiên nháy mắt với Hoàng Hách.

Hoàng Hách gật đầu luôn, sau đó cùng Lộ Phong đi đến một góc của hành lang khá xa.

“Có chuyện gì vậy?”, Hoàng Hách nhìn Lộ Phong hỏi.

Lộ Phong trầm ngâm một lúc, cuối cùng lẻn tiếng: “Hình như tôi đã biết bọn đánh người này là ai rồi”.

“Là ai?”, ánh mât Hoàng Hách sắc

lẹm.

“Nếu tôi không đoán nhầm, bọn đánh người chính là người của Độc Hạt Bang”, giọng nói của Lộ Phong hơi trầm xuống, như thế cái tên Độc Hạt Bang này có sức mạnh khủng khiếp vậy.

“Độc Hạt Bang”, Hoàng Hách nhíu mày.

Lộ Phong giải thích: “Hoàng Hách, Độc Hạt Bang chính là một bang phái mới nổi ờ Hải Thành, theo một tin đáng tin cậy cho biết, Độc Hạt Bang chịu sự quản lý của Tập đoàn Sơn Hạ, có thế lực là tố chức tội phạm Yakuza lớn nhất đất nước Mặt Trời Mọc đứng sau, vồ cùng khó dây. Cho dù anh trai tôi muốn động vào bang hội này, đều không dám tùy tiện ra tay”.

Hoàng Hách nhíu mày càng chặt hơn, đến bí thư tỉnh ủy, một lãnh đạo đứng đầu Hải Thành cũng không dám manh động, đủ thấy được thế lực của Độc Hạt Bang lớn mạnh đến mức nào. Tập đoàn Sơn Hạ, tổ chức Yakuza, cái tên nào cũng đều khiến người ta mới nghe đến đẫ sợ mất mật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK