Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy phó chủ tịch Vương tức giận, Vương Húc Minh đảo mắt, đột nhiên nói: “Phó chủ tịch Vương, Hoàng Hách hống hách như vậy chẳng phải vì phía sau có Lý Yên chống đỡ cho cậu ta sao. Anh không biết thôi, Lý Yên vì muốn giúp Hoàng Hách nên đã công khai làm trái với kết quả thương lượng trong cuộc họp của bệnh viện chúng tôi đấy”.

“Vậy sao?”, phó chủ tịch Vương sầm mặt, nhìn về phía Lý Yên: “Lý Yên, cô lập tức tuyên bố kết quả cuộc họp với tất cả phóng viên cho tôi!”.

Lý Yên không hề sợ hãi nhìn thẳng vào hắn: “Không, Hoàng Hách là anh hùng cứu người, không nên bị phạt!”.

“Hỗn láo!”, hắn tức lên: “Tôi cho cô một phút để suy nghĩ, đến lúc đó cô vẫn ngoan cố cứng đầu, thì đừng trách tôi không nể mặt!”.

Vương Húc Minh thấy phó chủ tịch Vương đưa ra cảnh cáo cuối cùng, trong lòng không khỏi mừng thầm. Chỉ cần phó chủ tịch Vương không hài lòng về Lý Yên, thì cơ hội để anh ta thay thế vị trí của Lý Yên sẽ không còn xa nữa.

“Tôi không làm!”, Lý Yên cắn răng, nói với giọng kiên quyết: “Hoàng Hách là một bác sĩ tốt, hơn nữa là tôi bảo anh ấy vào phẫu thuật, tôi phải chịu trách nhiệm này đến cùng!”.

Phó chủ tịch Vương đập bàn ‘bốp’ một cái, lớn tiếng quát: “Được lắm, tôi tuyên bố, trong chuyện lần này Lý Yên đã gian dối vì lợi riêng, một mực bao che cho người thân cận, gây lên ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng cho xã hội, giờ bãi miễn chức phó giám đốc bệnh viện, buổi họp báo sẽ do Khổng Thu Sinh chủ trì!”.

Khổng Thu Sinh nghe thấy, mặt lập tức biến sắc: “Phó chủ tịch Vương, như vậy không hay lắm nhỉ? Phó giám đốc Lý Yên tuổi trẻ tài cao, hơn nữa vị trí phó giám đốc bệnh viện cũng vô cùng quan trọng…”.

Nhưng chưa chờ cho ông ấy nói hết, sắc mặt phó chủ tịch Vương trở nên nghiêm nghị, ngắt lời ông ấy luôn: “Sao, lời nói của phó chủ tịch tôi đây không có trọng lượng nữa rồi à?”.

“Không phải… không phải…”, Khổng Thu Sinh lắc đầu lia lịa, trên gương mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.

Không giống với Khổng Thu Sinh, trong các lãnh đạo cấp cao của bệnh viện có mặt ở đó, nhiều người đã cười mở cờ trong bụng. Lý Yên bị bãi miễn chức vụ, vậy thì nhiều lợi ích trong bệnh viện sẽ bị trống, và bọn họ lại có thể bắt đầu ăn chia miếng bánh đó rồi.

Người hưng phấn nhất phải kể đến Vương Húc Minh, Lý Yên xuống rồi đồng nghĩa với việc cơ hội của anh ta đã đến. Khoảnh khắc này, trong lòng anh ta đã âm thầm tính kế làm sao để có được chiếc ghế phó giám đốc này.

Lý Yên thì như một quả bóng bay bị xì hơi, trong ánh mắt đầy vẻ hiu quạnh.

“Hoàng Hách, xin lỗi anh, tôi đã cố gắng nhưng vẫn không giúp được anh”, cô nhìn Hoàng Hách, nước mắt rơm rớm. Cô vốn tưởng với vị trí phó giám đốc của mình, cứng đầu giữ lại Hoàng Hách chắc sẽ không có vấn đề gì. Không ngờ giữa chừng lại gặp biến cố, phó chủ tịch Vương phụ trách quản lý y tế đột nhiên xuất hiện, chỉ một câu là bãi miễn chức của cô luôn, không hề có sự thương lượng. Lúc này, Lý Yên đã thực sự cảm nhận được uy lực của quyền lợi.

“Bỏ đi, là tôi đã làm liên lụy đến cô”, Hoàng Hách vỗ vai Lý Yên, dịu dàng nói, sau đó giơ tay ra lau giọt nước mắt đang chực chảy ra trong khóe mắt cô: “Lớn ngần này tuổi đầu rồi còn khóc nhè!”.

“Anh mới khóc nhè ấy!”, Lý Yên nói lại, khuôn mặt cô hơi ửng đỏ: “Thực ra tôi chẳng quan tâm chức vụ phó giám đốc đâu, cứ phải nhìn mặt người này nể mặt người kia, chắc thoải mái chút nào”.

Thấy Hoàng Hách và Lý Yên thế mà lại nói chuyện tình tứ với nhau, phó chủ tịch Vương chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, bất giác trầm giọng nói: “Khổng Thu Sinh, còn không đi tuyên bố kết quả đi, đừng để phóng viên chờ đợi nữa!”.

Sắc mặt Khổng Thu Sinh tái nhợt, đành miễn cưỡng đi lên sân khấu.

“Tôi xin tuyên bố kết quả xử lý cuối cùng của bệnh viện…”, Khổng Thu Sinh đang chậm rãi nói, giọng nói vô cùng chậm, như thể đang chờ kỳ tích xảy ra.

“Cạch!”.

Lúc này, cánh cửa phòng họp bị đẩy ra, một cô gái ăn mặc phong cách vội vàng lao vào, phía sau cô ấy là một người thanh niên mặc quần áo màu đen, trông như vệ sĩ riêng vậy.

“Ha ha, ân nhân chú quả nhiên là ở đây!”, cô gái này nhìn hội trường một lượt, khi thấy Hoàng Hách, bất giác thốt lên một giọng vui mừng, rồi chạy về phía Hoàng Hách: “Chú để cháu tìm chú vất vả quá đấy!”.

“Chú để cháu tìm chú vất vả quá đấy!”.

Cô gái đó thấy Hoàng Hách, lập tức vội vàng chạy nhào về phía Hoàng Hách.

Thoáng chốc, cô gái đó đã lao đến bên cạnh Hoàng Hách và Lý Yên, nói với giọng đầy cảm kích: “Hai vị thần y, nếu không phải là cháu xem thời sự, thì cháu chắc là không thể tìm thấy hai người luôn được!”.

“Cháu là…”, Hoàng Hách nhìn cô gái trước mặt với vẻ nghi hoặc.

“Là cháu mà!”, cô gái hứng khởi chỉ vào mặt mình, rồi cười tươi nói: “Thần y chú quên rồi à? Mấy hôm trước ở trên đường cháu đã đâm vào một ông cụ, nếu không có chú và chị bác sĩ xinh đẹp này đi qua, thì chắc cháu đã đâm chết người rồi”.

“Là cháu sao?”, lúc này, Hoàng Hách và Lý Yên đều nhận ra cô gái này, người này chính là cô gái lái con xe BMW X7 đâm vào bố của bí thư thành ủy Lộ Phi mấy hôm trước.

“Đúng, chính là cháu đây!”, cô gái đó rõ ràng là người dễ gần, ánh mắt nhìn Hoàng Hách tràn đầy vẻ vui mừng: “Thần y, dáng vẻ khi cứu người của chú đẹp trai thật đó. Lúc đó cháu đâm xe vào người ta cháu sợ quá nên quên mất hỏi chú số điện thoại. Nếu không phải hôm nay đột nhiên nhìn thấy ảnh của chú trong thời sự, chắc cháu còn lâu mới tìm thấy chú mất!”.

Vừa nói, cô gái này thế mà tóm ôm lấy cánh tay Hoàng Hách rồi ôm chặt, cả người cô đều áp vào người Hoàng Hách như con gấu túi, hai mắt long lanh nhìn Hoàng Hách: “Thần y, cháu muốn làm bạn gái chú!”.

Hoàng Hách lập tức cạn lười. Cô gái này cũng kỳ lạ thật, sao vừa gặp mặt đã đòi làm bạn gái người ta. Nhưng cảm giác được cô gái này ôm cũng khá là thích. Dáng người cô ấy rất đẹp, bộ ngực tuy không to bằng của Lý Yên, nhưng cũng thuộc hạng khủng, kèm thêm khuôn mặt búp bê dễ thương, đúng kiểu mặt học sinh dáng phụ huynh.

Hơn nữa, cảm giác mềm mại thơm tho này cũng rất thích, rất thích!

“Khụ… khụ…”.

Đúng lúc này, Lý Yên không kìm được ho lên vài tiếng, thấy cô gái đột nhiên xuất hiện này lại ôm ấp Hoàng Hách, trong lòng Lý Yên thế mà lại dâng trào cảm giác chua xót.

“Ơ…”, nghe thấy tiếng ho của Lý Yên, Hoàng Hách cũng lập tức định thần lại, vội vàng đẩy cô gái kia ra, sau đó nói với giọng nghiêm túc: “Cô bé à, chú không phải người dễ dãi đâu”.

“Phụt…”.

Nhìn biểu cảm cố ra vẻ nghiêm túc trên mặt Hoàng Hách, Lý Yên đột nhiên phụt cười thành tiếng. Cái anh Hoàng Hách này nhiều khi cũng đáng yêu đấy chứ.

Ai ngờ, câu nói của Hoàng Hách vừa dứt, cô gái đó lại nghiêm túc nhìn Hoàng Hách, sau đó đột nhiên kiễng chân, khuôn mặt nhỏ áp nhanh gần mặt Hoàng Hách, sau đó “chụt” một cái lên trán Hoàng Hách.

“Vãi, mình thế mà lại bị cưỡng hôn à!”, Hoàng Hách sửng sốt nhìn cô gái đang áp sát mặt mình đây, với vẻ không dám tin.

“Chú, cháu cũng không phải là người dễ dãi đâu”, mặt cô gái đỏ ửng, nhưng lại nghiêm túc nói: “Cháu tặng cho chú nụ hôn đầu rồi, yên tâm đi, cháu sẽ chịu trách nhiệm với chú”.

Trong lòng Hoàng Hách không còn gì để nói, câu nói của cô gái này sao nghe thấy lạ thế chứ? Tuy bị cưỡng hôn, nhưng cũng không phải là bản thân bị thiệt, cần gì cô ấy chịu trách nhiệm?

“Cô bé à, lẽ nào con gái bây giờ đều bạo dạn như cháu sao?”, Hoàng Hách sờ lên trán chỗ vừa bị cô gái hôn, rồi cạn lời nói.

“Cháu không phải là cô bé, chú nhớ kỹ nhé, cháu là Liễu Vi Nhi, năm nay mười tám tuổi, là người lớn rồi!”, cô gái nghiêm túc nói.

“Liễu Vi Nhi…”, Hoàng Hách ghi nhớ cái tên này: “Cháu cũng đừng gọi tôi là chú nữa, tôi mới 25 tuổi thôi, gọi tôi là Hoàng Hách là được rồi. Còn đây là Lý Yên”.

Lý Yên cũng lịch sự gật đầu chào Liễu Vi Nhi.

Sau đó, Liễu Vi Nhi liền híp mắt cười nói: “Chị Lý Yên, tình yêu ích kỷ lắm, em sẽ không từ bỏ anh Hoàng Hách đâu, chị đừng trách em nhé!”.

Vừa dứt lời, trán Lý Yên nổi gân xanh, cô trừng mắt nhìn Hoàng Hách một cái rồi lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến tôi!”.

“Hi hi…”, nhìn bộ dạng của Lý Yên, Liễu Vi Nhi lại cười với vẻ cổ quái: “Anh Hoàng Hách, chị Lý Yên ghen rồi kìa”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK