“Đồ lưu manh, nhân cơ hội sờ mông tôi”, Lý Yên hung dữ lườm Hoàng Hách một cái, hờn dổi: “Lúc nào rồi mà còn sàm sỡ người ta”.
Còn cô nhóc con Liễu Vi Nhi, đừng thấy bình thường gan to lẳm mà nhầm, bị Hoàng Hách tấn công bất ngờ thế này lúc ấy không hó hé gì, Hoàng Hách lén lút nhìn cô nhóc này, chỉ thấy cô nhóc lúc này thế mà lại đỏ bừng mặt, hai tay nắm chặt gấu áo, cứ như đang cố gẳng chịu đựng cái gì đó.
Một lúc lâu sau, cô mới thở dài thườn thượt, như vừa hư thoát, cô đỏ mặt nhìn Hoàng Hách, nũng nịu nói khẽ: “Anh trai hư, sau này đừng có sờ mông em linh tinh, em không chịu được”.
Hoàng Hách nghe vậy thì trong lòng ngay lập tức trào dâng suy nghĩ gian ác. Chẳng lẽ mông cô nhóc này rất nhạy cảm?
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài nhà hàng đột nhiên vang lên tiếng xe phanh gấp, ngay sau đó, vang lên tiếng ồn ào, chỉ thấy một người đàn ông tóc xanh dẫn theo mười mấy gã to con xông vào.
Vừa thấy bọn chúng xông vào, những người đang hóng hớt nhao nhao gào thét bỏ chạy. Chỉ vì trong tay tên tóc xanh và đàn em của hắn đều xách dao bầu. Thân dao sáng loáng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới sự chiếu rọi của đèn nhà hàng, thậm chí còn có thể nhìn thấy vết máu đỏ chót còn sót lại trên thân dao.
“Đông thiếu gia”, tóc xanh đi tới trước mặt Lưu Đông, khẽ gọi. Mà ánh mắt hắn thì lại đã dừng trên người Hoàng Hách, một luồng ánh sáng sắc lạnh chuyến động trong ánh mắt ấy, khá có cảm giác khát máu.
Nếu là người bình thường, nhìn thấy tình hình này chắc đã mềm nhũn chân từ lâu. Nhưng Hoàng Hách lại không sợ, anh có sức mạnh của mình.
“Hoàng Hách, làm sao đây?”.
‘Anh trai hư, hay chúng ta chạy đi”.
Thấy nhóm tóc xanh ai cũng cầm dao, hai cô gái bổng hoảng hốt.
“Không sao, ra kia ngồi đợi tôi”, Hoàng Hách nớ nụ cười thoải mái, chỉ vào vị trí ban đầu của họ.
Hai cô gái do dự một lúc, cuối cùng gật đầu, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ. Nhưng hai bọn họ không ngồi không mà đều lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
ở đầu bên kia, thấy Hoàng Hách không có vẻ gì sợ hãi, sắc mặt tóc xanh cũng u ám hơn nhiều. Hiền nhiên Hoàng Hách căn bản không để hắn vào mắt.
“Đông thiếu gia, xử hắn thế nào?”, tóc xanh kiềm chế ngọn lửa giận trong lòng, lên tiếng hỏi.
Lưu Đông cho hẳn một ánh mắt khích lệ, giọng nói lạnh như băng: “Muốn xử sao thì xử, người chịu tội thay tao đã tìm xong rồi”.
“Còn nữa, đừng làm bị thương hai người phụ nữ kia”, Lưu Đông lại lần nữa bố sung.
Tóc xanh nghe vậy thì khóe mỏi lộ ra vẻ tàn nhẫn: “Được, Đông thiếu gia, tôi hiếu rồi”.
Tóc xanh vung tay: “Các anh em, chém chết hắn”.
Nói rồi, tên tóc xanh xông về phía Hoàng Hách đầu tiên, dao bầu trong tay xẹt một đường cong, chém xuống đầu Hoàng Hách.
Một nhát này căn bản không hề nương tay, chính là để lấy mạng Hoàng Hách. Lưu Đông đã nói tìm người chịu tội thay rồi, có nghĩa là giết chết Hoàng Hách, mọi việc do Lưu Đông gánh.
Tóc xanh vốn là kẻ liều mạng, trên tay cũng dính mấy mạng người, cái gọi là giận nhiều thì không sợ ngứa, dù gánh thêm một mạng người thì có là gì đâu, nếu khiến con trai cục trưởng Cục Công an như Lưu Đông hài lòng, thì sau này trẻn giang hồ còn ai dám đắc tội tên tóc xanh chứ?
Cộng thêm việc phải chịu thiệt ở bệnh viện lúc sáng, thù mới hận cũ tính chung luôn, hôm nay tên tóc xanh phải giết chết Hoàng Hách.
“Trời ơi”, thấy dao bầu của tẽn tóc xanh sắp chém trúng Hoàng Hách, hai cô gái đều thét lẽn kinh hãi.
Song Hoàng Hách lại không có vẻ hoảng sợ gì, lặng lẽ khởi động Vô Thượng Tiẽn Đồng, động tác của tên tóc xanh chợt chậm đi nhiều.
ẽ,On, lúc này, Hoàng Hách đột nhiên ơ một tiếng. Anh lúc này phát hiện có điều không đúng. Nhớ lần trước lúc ở đại học Hải Thành, Hoàng Hách cũng dùng Vô Thượng Tiên Đồng đối phó bọn Thấm Trì, lúc ấy nhờ tác dụng của Vô Thượng Tiên Đồng, động tác của mấy người đó chậm như sên. Nhưng lúc này, động tác của tên tóc xanh trước mặt mặc dù cũng chậm lại, nhưng so với lần đầu dùng thì nhanh hơn nhiều. Nếu nói lần đầu là sên, thì lần này là rùa, so với sên thì tốc độ của rùa nhanh hơn nhiều.
“Làm sao vậy chứ?“, Hoàng Hách tự hỏi trong lòng, nhưng bước chân lại không hề dừng lại. Mặc dù lần này không chậm như lần đầu, nhưng tốc độ của rùa muốn tránh thì cũng cực kỳ dẻ.
Vì thế, trong mắt mọi người chí thấy trong lúc ngàn cân treo sợi tóc Hoàng Hách đã nghiêng người nhanh như chớp. Bỗng chốc, dao của tên tóc xanh chém sát ngực Hoàng Hách, lưỡi dao và cơ thế Hoàng Hách chỉ cách một milimet.
Ngay sau đó, Hoàng Hách nâng mạnh gối lên, nhản lúc tên tóc xanh chém hụt, lúc cơ thế hơi hạ xuống thì lẽn gối, đánh thắng vào mặt tẽn tóc xanh.
“Áu”.
Tóc xanh kêu đau, mũi và miệng chợt chảy đầy máu.
Nhưng tóc xanh này cũng rất cứng, ăn một cú vào mặt thế mà chỉ rẽn đau một tiếng, nhưng cả người lại không lùi lại chút nào, thậm chí còn mượn lực đá của Hoàng Hách đế phát động một lần tấn công nữa.
Cảm giác nguy hiếm ập tới, Hoàng Hách liếc mắt, chỉ thấy dao của tóc xanh không biết đã lại lần nữa chém tới từ lúc nào, từ dưới lên trẽn, góc độ cực kỳ gian xảo.