Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ÔI, anh phóng khoáng quá đi, em thích nhất là những người phóng khoáng như anh đấy”, cô gái thấy biểu cảm trên khuôn mặt Hoàng Hách, lập tức biết anh đã bị trúng mỹ nhân kế, trong măt liền lộ ra vẻ đâc ý.

Nhưng còn chưa chờ cho cô ta vui hết, một ly rượu vang đầy âp đột nhiên được đưa đến bên miệng cô ta.

“Nào, người đẹp, uống một ly!”, Hoàng Hách cười hi hi nói: “Cạn ly nhé!”.

“Được, anh đẹp trai, cạn ly!”, gương mặt cô gái lộ ra nụ cười mê hoặc. Cô ta đón lấy ly rượu trong tay Hoàng Hách, ngấng đầu lên uống một hơi hết luôn.

Nhưng chưa chờ cho cô ta đặt ly rượu xuống, Hoàng Hách lại đưa tiếp ly rượu vang khác, rồi ha ha cười nói: “Việc tốt nhân đôi, người đẹp, không phái là em sẽ không nể mặt anh đấy chứ?”.

Trong lòng cô gái lúc này đã rất hận Hoàng Hách rồi.

“Được chứ, nếu anh muốn em uống, vậy em sẽ uống cho anh hết tiền luôn!”, dù sao cô gái thường xuyên phải tiếp xúc với rượu, nên tửu lượng rất tốt, thế là không nhiều lời, “ừng ực” một hơi hết sạch.

Một lát sau, hai người đã uống hết ba chai rượu vang đầy. Nhưng Hoàng Hách có ‘Trường Sinh Tiên Kinh” bảo vệ, nên men rượu trong cơ thế bị chản khí làm cho bay hết đi, còn cô gái lại chỉ là một người bình thường, bị Hoàng Hách chuốc rượu như vậy, trong mắt nhìn rõ có vẻ ngà say.

“Hết rượu rồi, để em đi lấy thêm hai chai nữa nhé”, cô gái đứng dậy loạng choạng nói.

Nhưng Hoàng Hách lại xua tay: “Hai chai đủ sao được, lấy hần mười chai ra đây!”.

Cô gái nghe thấy giật mình, suýt nữa thì ngã. Mười chai rượu, cho dù cô ta chí uống ba chai, nhưng cũng đủ lấy mạng cô ta rồi.

Nhưng thấy vẻ kiên quyết của Hoàng Hách, cô gái đành làm theo, nhưng nhìn dáng đi của cô ta cũng đủ thấy thê thảm rồi.

Nhìn theo bóng lưng của cô gái, khóe miệng Hoàng Hách bất giác nở nụ cười khấy.

Sự trả thù thực sự mới vừa bắt đầu

thôi!

Nghĩ vậy ánh mắt Hoàng Hách nhìn về phía tên đầu trọc đeo dây chuyền kia, còn đối phương, lúc này cũng đang nhìn Hoàng Hách, trong mắt lóe lẽn vẻ khó hiểu.

Hắc Tử cảm thấy rất khó hiểu.

Vừa rồi người đàn ông này đã uống gần hai chai rượu vang rồi đó, nhưng nhìn người này lại như không có chút thay đổi gì, thậm chí không cả đỏ mặt tí nào.

Hơn nữa, ánh mẳt nhìn mình của người đàn ông này vì sao lại mang một vẻ thách thức nhỉ?

Nghĩ đến đây, Hắc Tử đứng dậy, khệnh khạng đi thắng đến chỗ Hoàng Hách.

“Người anh em tứu lượng tốt đấy”, đến trước mặt Hoàng Hách, Hầc Tử Ồm Ồm hỏi.

“Bình thường thôi, uống 80,100 chai đơn giản ấy mà”, Hoàng Hách dửng dưng nói một câu.

“Vậy sao, vậy thì uống nhiều chút, rượu và nước ở chỗ chúng tôi bao anh uống đủ”, Hắc Tử bị chửi kháy, giọng nói có hơi lạnh xuống, sau đó không thèm quay đầu mà đi thẳng về chỗ ngồi của hắn luôn.

Sau khi về đến chồ ngồi, mấy tên đàn em của hắn đều thi nhau chạy đến xung quanh: “Anh Hầc Tử, có cần em xử hẳn không?”.

“Đúng thế, người này đúng là không coi anh ra gì, đế em đi đánh gãy chân hắn!”, một người khác cũng tức tối nói.

“Đừng manh động vội!”, Hắc Tứ đột nhiên lạnh lùng nói: “Đừng quên việc mà chúng ta phải làm, người này không hề phá hỏng quy tẳc của quán bar, nên bảy giờ chúng ta không được động vào hắn!”

“Lẽ nào cứ thế bỏ qua cho hân sao?”, một tên đàn em khác hùng hố nói.

“Bó qua cho hẳn?”, Hầc Tử cười khẩy một tiếng: “Đương nhiên không thể cứ thế mà bỏ qua được, chắng phải hẳn muốn ra oai sao, vậy thì chúng ta cứ đế cho hân ra oai!”.

Ngập ngừng một lúc, Hắc Tử nói với bọn đàn em của hắn: “Nói với nhản viên quầy đi, lát nữa người này thanh toán thì tính thêm vào, mẹ nó chứ, tao phải để cho hắn khô máu luôn!”.

“Vâng, anh Hắc Tử!”, một tẻn đàn em nhận lệnh, lập tức đi về phía quầy.

“Thằng khốn, lát nữa mày đừng có rai vào tay tao!”, Hắc Tử nhìn Hoàng Hách, trong mẳt lộ ra vẻ đáng sợ.

Về phía khác, Hoàng Hách cũng quan sát được sự tức giận trên khuôn mặt Hắc Tử. Nhưng Hắc Tử càng như vậy, Hoàng Hách lại càng mừng. Vì sao anh muốn đến đây, chính là vì trả thù mà. Nhưng trước khi trả thù, Hoàng Hách muốn chọc tức Hâc Tử một phen. Giống như mèo đuối chuột vậy, thường ban đầu sẽ vờn chuột một lúc, sau đó cuối cùng mới ăn thịt.

Một lúc sau, cô gái kia lại quay lại. Lần này, cô ta đi cùng nhân viên phục vụ đem đến 10 chai rượu vang cùng loại ban nãy.

“Nào, uống thôi!”, Hoàng Hách xân tay áo lên, tạo tư thế chuấn bị thi uống rượu, cầm một chai rượu vang đã được mỡ nẳp sẵn nhét vào tay cô gái: “Giờ chúng ta chơi trò uống bằng chai!”.

Cô gái giật mình, đây là chai rượu vang 750ml đó, chứ không phải loại rượu nhẹ như bia đâu, nếu uống cả chai như vậy, cô ta tuyệt đối sẽ không chịu nổi.

Cô ta quay đầu lại, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Hâc Tử vẫn luôn nhìn về phía này từ nãy giờ. Sau đó Hẳc Tử chỉ lạnh lùng gật đầu với cô ta, dường như không có ý định đến giúp cô ta giải vây.

Không còn cách nào khác, cô gái đành cùng Hoàng Hách mỗi người một chai, ngẩng cổ lên rồi uống.

Khó khăn lắm mới uống hết một chai rượu vang, cô gái không cầm cự nổi nữa, cúi người xuống nôn luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK