Nếu là ngày thường, việc đánh nhau ở trong quán bar hết sức bình thường, có người nào hay đi quán bar mà chưa từng gặp mấy vụ đánh nhau chứ? Nhưng hôm nay thì khác, ngườỉ đánh nhau lại là người hô to bao cá quán cơ, xem ra người này không có tiền thanh toán rồi. Nếu là như vậy, cuối cùng tiền rượu chẳng phải vẵn tính lên đầu bọn họ sao. Nhưng vì có người mời, nên chỗ rượu bọn họ vừa gọi đều không hề ré, nếu tính hết lên đầu bọn họ, thì có rất nhiều người sẽ không đủ tiền mà thanh toán.
Trong lúc đó, dường như tất cả mọi người đều nhân lúc hỗn loạn, bắt đầu điên cuồng chạy ra ngoài quán bar.
Mặt khác, mấy tên du côn gác cổng thấy hổn loạn, khó khăn lâm mới chen vào được bẽn trong, nhìn thấy Hảc Tử máu me đầy mặt mà không khỏi kinh ngạc.
“Mẹ kiếp, còn ngây ra đấy làm gì, không mau xử hắn đi!”, Hắc Tử dù sao cũng là người quán lý xã hội đen, tuy đầu sứt máu chảy, nhưng không hề quan tảm, hét lên một tiếng, hắn liền lồm cồm bò dậy, chạy về phía quầy.
Hoàng Hách dứng dưng nhìn động tác của Hắc Tử, khuôn mặt anh thoáng lộ vẻ coi thường. Là một người ớ tầng hai ngự khí, nếu sợ mẩy tên du côn lởm khởm, thì thà đi chết đi còn hơn.
Một lúc sau, Hâc Tử dẫn theo mấy tên du côn đến bao vây Hoàng Hách. Bọn Hắc Tử lúc này, trong tay mỗi người đều cầm vũ khí, dao bầu, búa, gậy đủ cá, nhất là trên dao bầu và búa còn có lốm đốm vết máu khô, nhìn cũng biết từng đánh người khác bị thương.
“Xông lên cho tao, chém chết hẳn!”, Hắc Tử quát lên một tiếng, rồi cùng mấy tên đàn em vung vũ khí trong tay lao tới.
Trong mắt Hoàng Hách lạnh lại, ý định giết người lập tức dấy lên. Chân khí trong người anh lưu chuyển, Hoàng Hách muốn giết mấy người này, rõ ràng là dễ nhưtrởbàn tay.
Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe thấy “xoảng” một tiếng, một cứa sổ kính cúa quán bar đột nhiên vỡ vụn, Hắc Tử dẫn đầu đội ngũ đang lao lên đột nhiên chân hẳn bị nứt một đường máu tươi, sau đó, cả người hắn ngã gục xuống đất, cho dù cố gắng thế nào cũng không thế bò dậy nổi.
“Soạt soạt soạt!”.
“Cảnh sát đây, không được động đậy!”, cùng với tiếng quát lớn là những tiếng bước chân vừa đều vừa gấp gáp vang lên, Hoàng Hách nhíu mày, chỉ thấy một đội ngũ toàn cảnh sát vũ trang lao vào như những con báo săn, những khẩu súng trong tay ngâm chính xác vào những tên du côn còn lại.
Đương nhiên, cũng có một trong những họng súng đỏ chĩa vào Hoàng Hách.
Trong lòng Hoàng Hách đầy thâc mắc, nhưng ngay sau đó, khi một người bước vào, lông mày Hoàng Hách cũng giãn ra hơn.
Người đang sải bước vào lúc này chính là Lộ Phi, bí thư thành úy của Hải Thành, chỉ thấy bên ngoài áo vest của anh ta là một chiếc áo chống đạn, theo sau là vài chiến sĩ cảnh sát, có thể thấy được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.
Lộ Phi không để ý đến đám du côn cúa Độc Hạt Bang, mà đi thắng đến trước mặt Hoàng Hách, gương mặt nở nụ cười hài hòa: “Hoàng Hách, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Nhìn Lộ Phi, trong lòng Hoàng Hách bất giác dấy lên một vẻ không vui.
Hoàng Hách tự hỏi hành động hôm nay vô cùng bí mật, rõ ràng không hề thông báo cho bất kỳ ai, vậy vì sao Lộ Phi lại đưa các chiến sĩ cánh sát vũ trang xuất hiện một cách trùng hợp ở đây nhỉ, thậm chí còn dùng súng bắn tỉa bắn gục Hắc Tử trước khi Hoàng Hách ra tay nữa.
Nếu nói là trùng hợp, có đánh chết Hoàng Hách cũng sẽ không tin. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Lộ Phi lúc này rõ ràng là có chuẩn bị trước khi đến đây. Vậy thì chí có một nguyên nhân, đó là Lộ Phi đã tính kỹ hành động của mình từ trước, và mai phục sẵn ờ gần đó.
“Hoàng Hách, rất kỳ lạ đúng không?”, thấy Hoàng Hách sa sầm mặt, trong mắt Lộ Phi bất giác lộ ra vẻ trêu đùa.
“Đúng thế, bí thư Lộ, sao các anh lại đến đây vậy?”, giọng nói của Hoàng Hách có chút không hài lòng. Hôm nay đến đây, anh đã quyết tâm phải trả thù bằng được, nhưng lúc này Lộ Phi đem theo nhiều cảnh sát như vậy, Hoàng Hách có muốn trả thù tiếp e rằng cũng khó.
“Ha ha”, Lộ Phi dường như không hề cảm thấy không vui vì giọng nói của Hoàng Hách, ngược lại, Lộ Phi còn chỉ vào chiếc bàn bên cạnh rồi làm tư thế mời Hoàng Hách.
Hoàng Hách lặng lẽ gật đầu, cùng Lộ Phi đến chỗ sofa cạnh chiếc bàn rồi ngồi xuống. Mấy cảnh sát vũ trang muốn đi theo sau, nhưng lại bị Lộ Phi xua tay ngăn lại.
Những chiến sĩ cảnh sát vũ trang vô cùng kỷ luật, thấy bí thư đã lên tiếng, liền lập tức lùi về sau vài bước, nhưng bọn họ không hề lơ là, vẫn đứng canh xung quanh, đề phòng xảy ra bất trắc.
“Hoàng Hách, nói thật thì giờ cậu đang cám thấy có chút không hài lòng về tôi đúng không?”, Lộ Phi cười khà khà nhìn Hoàng Hách, trong mắt lộ ra vẻ trầm lắng.
“Đúng vậy, đây là việc của tôi, bí thư Lộ không nên tham gia mới phải!”,
Hoàng Hách trầm giọng nói: “Anh vào đây rồi, bọn họ sẽ không thể cảm nhận được kết cục mà đáng ra bọn họ phải chịu”.
“Ha ha, Hoàng Hách cậu nhầm rồi!”, nhưng đối mặt với câu hỏi của Hoàng Hách, Lộ Phi lại rộng lượng nói: “Thực ra, hôm nay tôi đến đây không phái để làm phiền cậu, mà là đế cứu cậu”.
“Cứu tôi?”, trong mầt Hoàng Hách lộ ra vẻ khó hiểu: “Anh nói sao cơ?”.
“Hoàng Hách, Độc Hạt Bang ở trong Hải Thành có tội ác rõ rệt, nhưng cậu có biết vì sao tôi mãi chưa động đến Độc Hạt Bang không?”, Hoàng Hách nhìn Lộ Phi không nói gì.
“Hoàng Hách, Lộ Phong đã từng nói cho cậu nghe về tình hình của Độc Hạt Bang rồi đúng không?”, Lộ Phi không nói thắng ra, mà lại vòng vo một lúc.
“ừm, anh Lộ Phong có nói với tôi một chút, hình như Độc Hạt Bang này là thế lực được Tập đoàn Sơn Hạ huấn luyện, hơn nữa, hình nhưcó mối quan hệ mật thiết với tố chức Yakuza của nước Mặt Trời Mọc”, Hoàng Hách trả lời, ánh mât nhìn thẳng vào khuôn mặt Lộ Phi.