“Nhân cơ hội hắn đang dưỡng thương, mình phải nhanh chóng nâng cao thực lực, chờ lần sau hắn đến, ít nhất sẽ không như lần này, không có chút năng lực tự bảo vệ nào”.
Hoàng Hách hạ quyết tâm, trong mắt tràn vẻ kiên nghị. Nâng cao thực lực đối với người khác mà nói không phải ngày một ngày hai là có thế làm được, nhưng đối với Hoàng Hách, nâng cao thực lực trong thời gian ngắn thì không phải là không thế.
Anh xuống giường, gồng cơ thế yếu ớt của mình đi ra khỏi phòng.
Vừa đến phòng khách, anh liền nhìn thấy một bao tải đặt ở phòng khách, và bên cạnh bao tải đá thô mà anh chọn hôm qua còn có hai thứ đồ nữa, một là con dao găm đen bóng, và thứ còn lại chính là chiếc túi xách bị đứt.
Con dao găm này là loại tốt, đâm vào nền bê tông cứng như vậy cũng không bị biến dạng, đủ thấy chất liệu làm nên con dao này cứng đến mức nào.
Còn chiếc túi xách này là đồ tên đầu trọc đeo trên người, khi chạy thoát đã bị anh giật lại.
Vì tò mò, Hoàng Hách cúi xuống nhặt chiếc túi lên, nhẹ nhàng kéo khóa.
Ngay sau đó, Hoàng Hách nhíu mày lại. Chỉ thấy bên trong chiếc túi ngoài một xấp tiền dày và vài tấm thẻ ngân hàng ra, còn có cả một quyển sách bị gập lại.
Quyển sách này nhìn có vẻ hơi cũ, quyến sách bị gập lại không nhìn ra tên sách, nhưng từ trang bìa bên ngoài có thế thấy được quyển sách này chắc chắn đã rất nhiều năm rồi.
Lấy quyển sách ra mở, ánh mắt Hoàng Hách lại một lần nữa động đậy, trên tấm bìa của quyến sách có dòng chữ rồng bay phượng múa: “Thuật Thằn Lằn Leo Tường!”.
Thuật Thằn Lằn Leo Tường.
Mắt Hoàng Hách sáng lên, cái tên thuật Thằn Lằn Leo Tường này anh đã từng nghe qua, là một trong 72 tuyệt kỹ thiếu lâm, thuật Thằn Lằn Leo Tường xuất hiện trong rất nhiều tiều thuyết, luyện đến cảnh giới cao siêu như thằn lằn vậy, vượt nóc bằng tường như đi trên mặt đất bằng phẳng, là một võ công vô cùng tuyệt diệu.
“Chẳng trách tốc độ của tên đầu trọc lại nhanh như vậy, chắc là vì đã tu luyện được thuật Thằn Lằn Leo Tường rồi cũng nên!”, hai mắt Hoàng Hách sáng lên, nhìn quyển sách trong tay với vẻ đầy hứng khởi.
Y Tiên Truyền Thừa tuy đã mạnh, nhưng đều viết về sự kế thừa của y đạo, còn không hề đề cập đến bất cứ sự kế thừa về phương diện võ học nào. Cho nên từ khi có được Y Tiên Truyền Thừa đến nay, Hoàng Hách đều dựa vào Vô Thượng Tiên Đồng đế đánh bại kẻ địch giành chiến thắng, chỉ vì ngoài Vô Thượng Tiên Đồng ra anh căn bản không biết thủ đoạn tấn công khác. Gặp người bình thường thì mạnh như vũ bão, nhưng khi gặp phải kẻ mạnh như tên đầu trọc tối qua, thì lại không là gì cả.
Qua trận đánh tối qua, Hoàng Hách đã nhận ra được anh buộc phải học thẽm thủ đoạn đế đối phó với kẻ địch thì mới có thế đảm bảo anh không rơi vào thế bị động trong lúc quan trọng nhất.
Anh tò mò mớ cuốn ‘Thuật Thằn Lằn Leo Tường” ra, ánh mắt Hoàng Hách đặt vào những dòng chữ và hình ảnh trong cuốn sách.
Điều kỳ lạ đã xảy ra.
Khi Hoàng Hách nhìn vào trang giấy của cuốn sách, hai mắt anh lộ vẻ lạnh lùng, Vô Thượng Tiên Đồng thế mà lại tự động mở ra, một giây sau, trong đầu Hoàng Hách đột nhiên hiện ra một cảnh tượng, chí thấy một người màu xám đang không ngừng làm các động tác tránh né dịch chuyến trong đầu anh, trong đó có những chiêu thức được giới thiệu trong “Thuật Thằn Lằn Leo Tường”.
Khi Hoàng Hách lật từng trang sách, người ở trong đầu anh cũng đúng lúc biểu diền thuật Thằn Lằn Leo Tường một lần.
“Kỳ diệu quá”, trong lòng Hoàng Hách vô cùng kích động, bất giác cười một mình. Sau khi người trong đầu anh diễn tập một lần thuật Thằn Lằn Leo Tường, Hoàng Hách lại phát hiện ra thế mà anh đã hoàn toàn lĩnh ngộ được nội dung thâm sâu tuyệt diệu đó, như thể công nhân hoàn toàn hiểu được nguyên lý vận hành của máy móc vậy, chỉ cần thao tác vài lần cho quen là có thề hoàn toàn lĩnh ngộ được cách sử dụng của máy móc.
Hoàng Hách bất giác động đậy chân. Hoàng Hách thực hiện theo động tác chân trong thuật Thằn Lằn Leo Tường, cả người anh cứ như con thoi trong phòng khách, lúc bước về phía Đông, lúc bước về phía Tây, nhìn trông như không hề có quy luật nào, nhưng trực tế mỗi bước đi đều có đạo lý ngầm của nó, dần dần, tốc độ của Hoàng Hách càng lúc càng nhanh, mối bước đi của anh đều vọng ra tiếng gió lướt bên người.
Đột nhiên Hoàng Hách một chân đặt lẽn trên tường, và chuyện kỳ lạ đã xảy ra, cơ thế anh thế mà lại thành đứng ngang, hai chân tạo thành điếm nối trên tường, môi điếm đi được ba bước.
Sau ba bước đó, Hoàng Hách chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể biến mất, cơ thể anh đột nhiên ngã xuống khỏi tường, mông chạm đất đau điếng.
Nhưng mặt Hoàng Hách lại không có chút buồn bã nào, ngược lại còn tràn đầy niềm vui sướng.
Thuật Thằn Lằn Leo Tường không những khiến thân thủ của anh nhanh nhạy, mà còn có thể leo tường được thật, tuy với tu vi chân khí hiện giờ của anh chỉ có thế chịu được ba bước đi trên tường, nhưng một khi chân khí của anh hùng hậu lên, anh tuyệt đối có thể đi nhiều bước trên tường hơn nữa.
Lúc này, Tô Lệ bưng một bát mì nóng hổi ra, thấy Hoàng Hách đang nằm bò dưới đất cười một mình, không khỏi thắc mẳc: “Hoàng Hách, anh đang làm gì thế?“.
“Ha ha, anh đang vui đây!”, tâm trạng Hoàng Hách vô cùng tốt, anh đứng thẳng dậy, vui mừng đi đến trước mặt Tô Lệ, hai tay đón lấy bát mì từ tay Tô Lệ, sau đó cúi đầu xuống thơm “chụt” lên má Tô Lệ một cái.
“Hoàng Hách, đồ dẻ xồm, anh lại lợi dụng em đấy!”, Tô Lệ lập tức nối khùng, đảu còn vẻ dịu dàng như ban nãy nữa.