“Bụp” một tiếng, tên cấp dưới của đội trường Lý bị đá cho ngã nhào, lưỡng lự một lúc mới dám bò lên.
“Đều tại loại khốn kiếp như mày tự ý làm càn, hại cho tao mất mặt với bí thư Bao, đều tại mày hết!” đội trường Lý như thế đá một cú không thấy hả giận, tiếp tục đá thêm cú nữa, cứ như làm như vậy là có thế khiến hình tượng cúa anh ta trong mắt bí thư Bao sẽ tốt hơn vậy.
Bao Chính nhìn thấy cảnh đó, trong mẳt bất giác lộ vẻ không vui. Đây là nhân viên công vụ cúa Cao Thành đấy, làm như vậy chẳng phải sẽ khiến cho mấy người ngoài ngành là ông Liễu và Hoàng Hách cười cho thối mũi sao.
Bực mình nháy mầt cho cục trướng Cục công an Hoàng Trác Mần đứng phía sau, Hoàng Trác Mẫn lập tức hiếu ý, liền đi tới bên cạnh đội trưởng Lý, giơ tay ra kéo đội trường Lý lên.
Đội trưởng Lý thấy người kéo anh ta lên lại là cục trường Cục công an Hoàng Trác Mẳnf trong lòng chột dạ, không còn dám đánh tên cấp dưới của anh ta nữa.
“Cậu nhìn lại mình đi, có còn giống như một cảnh sát của nhản dân không?”, Hoàng Trác Mẫn nghiêm túc trầm giọng quát: “Còn không mau đứng nghiêm đấy cho tôi, sau đó nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.
“Đúng vậy, đúng vậy, cậu Lý, cậu mau nói cho bí thư Bao và cục trường Hoàng xem hôm nay rốt cuộc đã xáy ra chuyện gì, có phải có hiểu nhầm gì không?”, Trịnh Hữu Độ cũng vội vàng nói chen vào, vừa nói vừa nháy mát với đội trường Lý.
Đội trường Lý lè họ hàng của anh ta, lúc này cho dù là công hay tư thì Trịnh Hữu Độ cũng đều phải cố gắng hết sức để bảo vệ người này.
Đội trướng Lý tuy trong lòng lo lẵng, nhưng nghe thấy lời nói của cấp trên của anh ta, nhìn thấy đối phương có nháy mắt với anh ta, trong lòng không khỏi cảm thấy yên tâm hơn. Đảo mât một cái, đội trướng Lý liền náy ra suy nghĩ.
“Haiz, tôi thừa nhận chuyên hôm nay đúng là do thái độ của tôi không tốt, nhưng mà bí thư Bao, cục trưởng Hoàng, tôi làm như vậy cũng là vì có nôi khố riêng đấy chứ”, sâc mặt đội trưởng Lý lập tức trở nên nghiêm chỉnh, trông như thể là một người vô cùng chính trực: “Do cậu này uống rượu lái xe, khi đội phó Lâu tiến hành đo nồng độ cồn cho cậu ta, cậu ta lại không hề hợp tác, còn tấn công cả đội phó Lâu nữa. Sau đó kiếm tra được cậu ta phạm lỗi uống rượu lái xe một cách nghiêm trọng, nên lập tức áp giải về chỗ chúng tôi, nhưng cậu ta lại không thật thà, cứ nói rắng cậu ta không uống rượu. Tôi cũng là do bị cậu ta làm cho tức chết, nên mới có chút kích động, mạo phạm đến bí thư Bao”.
“Đúng vậy, thưa bí thư Bao, cục trưởng Hoàng, đại đội trướng Trịnh, tôi có thể làm chứng”, đội phó Lâu cũng giơ tay lên nói.
“Cậu là ai?” Bao Chính nhìn đội phó Lâu rồi hỏi.
“Tôi là đội phó chi đội cánh sát Thành Tây của Hải Thành, tôi họ Lâu!”, đội phó Lâu vội vàng giới thiệu bản thân.
“ừ, thì ra là đội phó chi đội cảnh sát ớ Hái Thành à!”, Bao Chính như thế vừa suy tưvừa nhìn đội phó Lâu, nhẹ nhàng hói: “Chuyện là như vậy sao?”‘.
“Đúng vậy thưa bí thư Bao, cậu Hoàng Hách này lúc ở Hải Thành vô cùng hống hách, cậy có tý tiền nên sống buông thá, quan hệ nam nữ vô tố chức không nói, còn hay uống rượu rồi lái XG, đúng là không coi pháp luật ra gì”, đội phó Lâu hăng hái nói, trên mặt còn lộ ra vẻ đau lòng.
Nhìn đội trưởng Lý và đội phó Lâu người tung kẻ hứng bôi nhọ mình, trong lòng Hoàng Hách lại dấy lên vẻ lạnh lùng. Đến lúc này còn muốn hại tôi, cứ đợi đấy, lát nữa sẽ đến lượt các người phải khóc.
“Bí thư Bao, cục trưởng Hoàng, giờ có phải là lúc chúng ta nên làm rõ chuyện uống rượu lái XG này không?”, Trịnh Hữu Độ hơi trầm ngâm một lúc cũng lên tiếng. Với suy nghĩ của anh ta, nửa đêm bí thư Bao đến đây, chẳng qua là vì Hoàng Hách mà đến. Tuy anh ta không biết thân phận của Hoàng Hách là gì, nhưng chỉ cần làm rõ chuyện Hoàng Hách uống rượu lái xe là có thật, thì kế cả thư ký Bao có thả Hoàng Hách ra, cũng chắc sẽ không làm khó bọn đội trưởng Lý. Dù sao, bao che cho người uống rượu lái xe cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Bí thư Bao nghe thấy Trịnh Hữu Độ nói vậy, ánh mắt liền nhìn về phía ông Liễu, như thể để ông Liễu quyết định vậy. Ông Liễu nhìn Hoàng Hách, thấy vẻ mặt Hoàng Hách không có chút biếu cám nào là sợ hãi, thế là õng ấy dửng dưng gật đầu luôn.
“Được, vậy thì làm rõ chân tướng sự việc đi đã”, Bao Chính cũng gật đầu theo, sau đó nói: “Mấy người đưa ra chứng cứ Hoàng Hách uống rượu lái xe đi!”.
“Bí thư Bao ạ, khi đó lại không mang theo máy đo nồng độ cồn, nhưng nếu bí thư Bao muốn có chứng cứ, hay là chúng ta cho kiếm tra ớ đây luôn đi”, vừa nói, đội trưởng Lý đánh mắt ra hiệu với tên cấp dưới kia.
Tuy vừa bị đội trường Lý đá cho một trận, nhưng đối với yêu cầu của lãnh đạo, người này không hề dám cãi lại. Cậu ta vội vàng bò dậy, quay người đi đến chỗ phòng bên cạnh phòng thấm vấn lấy một máy đo nồng độ cồn đến.
Đón lấy máy đo nồng độ cồn mà tên cấp dưới đưa, đội trưởng Lý đích thân đi đến bẽn cạnh Hoàng Hách, đặt ống đo lên tận miệng Hoàng Hách, rồi lớn tiếng nói: “Thối một hơi đi”.
Hoàng Hách cười nhạt một cái, không hề từ chối, liền thối mạnh một hơi.
Nhưng khi Hoàng Hách thổi xong, chỉ số trên máy đo nồng độ cồn chỉ hơi nhảy lên một chút, không những không có dấu hiệu uống rượu lái xe, thậm chí đến chí số kia cũng là do anh cổ tình làm ra.
“Chuyện này… sao có thế được chứ?”, đội trường Lý thấy vậy, trong mầt đầy vẻ kinh ngạc: “Rõ ràng là…”.
“Rõ ràng là gì thế đội trướng Lý”, Hoàng Hách cười híp mắt nhìn anh ta, đột nhiên nói với đối phương đầy vẻ mỉa mai: “Hay là đem mấy cái máy đo nồng độ cồn khác ra thử lại xem có phải máy hóng không”.
Nghe thấy Hoàng Hách nói vậy, mât đội trưởng Lý thế mà lại sáng lên, vổ tay nói: “Đúng vậy, máy đo nồng độ cồn ở đây đều đế lâu lắm rồi, chắc cũng bị hỏng thật”, vừa nói, đội trưởng Lý lại bảo tên cấp dưới của anh ta vào kho lấy cái máy đo mới nhất ra.
Một lát sau, tên cấp dưới của anh ta mang đến hai máy đo nồng độ cồn mới. Nhưng trong phút chốc anh ta lại một lần nữa thất vọng. Chì số trên hai máy đo vẳn hiến thị giống như của máy trước, không có chút thay đổi gì.