Cuối cùng Nhị Ngưu lại cầm một cây kim bạc lên, ánh mắt sáng ngời, định đâm xuống một huyệt vị ở ngực của thanh niên trúng độc.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt ông lão lưng gù kia ánh lên nụ cười nham hiểm, cứ như tiếp theo sẽ có một việc vô cùng đặc sắc xảy ra.
“Khoan đã”, song một giọng nói lanh lảnh đột ngột vang lên, cánh tay cầm kim bạc của Nhị Ngưu hơi run, kim bạc cuối cùng không đâm xuống.
Mọi người nhìn theo hướng tiếng nói, chỉ thấy một thanh niên đang đi tới với vẻ mặt nghiêm nghị, phía sau anh là một cô gái xinh đẹp. Khỏi cần nói, thanh niên này đương nhiên là Hoàng Hách.
“Cậu làm gì thế?”, sắc mặt Đồng Thiết Tâm đanh lại, quát: “Tình hình chỗ này khẩn cấp, đừng có gây thêm rắc rối”.
Hoàng Hách không để ý anh ta, mà ánh mắt dừng trên người Nhị Ngưu: “Cây kim này nếu dừng ở huyệt tử cung này, thì người này chết chắc”.
“Cái gì?”, chân mày Nhị Ngưu nhăn lại, nhìn Hoàng Hách đột nhiên xuất hiện, trong mắt tràn ngập nghi ngờ: “Người anh em này, cậu có ý gì? Huyệt tử cung giúp thư giãn, có thể thư khí lợi huyết, tại sao không thể châm cứu?”.
Hoàng Hách lắc đầu, giọng nói nặng nề: “Nếu là trúng độc bình thường, anh làm vậy cũng không sai. Nhưng mà…”.
Hoàng Hách ngừng một lát, ánh mắt như điện, giọng điệu nghiêm túc: “Anh có từng nghĩ người này lúc này không phải trúng độc không?”.
“Không trúng độc, không thể nào”, Nhị Ngưu ngay lập tức phủ định giả thiết của Hoàng Hách: “Vừa nãy rõ ràng tôi đã đẩy độc tố ra khỏi cơ thể bằng kim bạc, nhưng cậu lại nói người này không trúng độc, rốt cuộc cậu có hiểu hay không, không hiểu thì đừng có làm phiền tôi cứu người”.
Nhị Ngưu nói rất thô lỗ, vì tình hình lúc này khẩn cấp, hiện tại thanh niên trúng độc này sắp không ổn rồi, nếu còn không chữa thì e là sẽ chết thật mất.
“Đúng đó, anh là ai chứ, còn không mau cút đi, đến đây để gây rối sao?”, tên tóc vàng thấy Hoàng Hách đột nhiên xuất hiện, cũng tức giận kêu gào: “Làm lỡ việc chữa trị của bạn tôi, anh chịu trách nhiệm không nổi đâu”.
Hoàng Hách hờ hững liếc tên tóc vàng một cái, không nhìn ra được cảm xúc gì.
Còn tên tóc vàng bị Hoàng Hách nhìn như vậy đột nhiên trong lòng giật thót, một luồng khí lạnh vọt lên từ sau lưng: “Người này rốt cuộc là ai, tại sao bị anh ta nhìn một cái mà mình cứ như rơi vào hầm băng”.
Nghĩ như vậy, nhưng tên tóc vàng lại không dám nói gì nữa.
Hoàng Hách chỉ nhìn tên tóc vàng một cái rồi chuyển mắt đi, người như vậy chỉ là một nhân vật phụ, không cần thiết phải làm to chuyện đi dạy bảo anh ta. Anh quay sang nhìn Nhị Ngưu, giọng nói vẫn hờ hững: “Tôi đánh giá cao y đức của anh nên mới tốt bụng nhắc anh, giờ tôi đã nhắc rồi, còn về việc tin hay không tùy anh, nhưng lát nữa nếu có xảy ra án mạng thì tôi không quan tâm nữa đâu đấy”.
Nói rồi, Hoàng Hách xoay người, kéo Tô Lệ bỏ đi. Hoàng Hách đánh giá cao Nhị Ngưu, cho nên lên tiếng nhắc nhở, coi như giúp người đàn ông thô kệch này một lần. Đối phương không biết điều, thì mình cũng không cần phải mặt dày dính vào.
“Khoan đã”, giọng Nhị Ngưu vang lên: “Người anh em này xin dừng bước”.
Hoàng Hách đứng lại, xoay đầu nhìn anh ta: “Sao, không phải không tin à?”.
“Người anh em đừng trách tôi, tôi thấy người anh em không giống như lừa tôi, cũng không cần phải lừa tôi”, Nhị Ngưu gãi đầu, ngại ngùng nói: “Mong người anh em chỉ cách cho tôi”.
Hoàng Hách gật đầu, sự khen ngợi với Nhị Ngưu trong mắt cũng nhiều thêm. Nhị Ngưu này cũng khá thông minh, có thể nhanh chóng nghĩ đến điều này, chứng tỏ anh ta không phải là một người cố chấp, tự cao tự đại.
“Vừa nãy anh đã dùng kim bạc đẩy chất độc trong cơ thể người này rồi đúng không?”, Hoàng Hách nhìn Nhị Ngưu, lên tiếng.
“Đúng thế, tôi đúng là đã dùng thuật khử độc gia truyền để đẩy hết chất độc trong cơ thể người này ra, dù còn lại một ít, cũng không ảnh hưởng đến sức khỏe của người này”, Nhị Ngưu gật đầu nói, trong mắt lộ vẻ khó hiểu sâu sắc: “Hơn nữa vừa nãy, tình huống của người này đúng là có tốt lên, nhưng không biết tại sao đột nhiên lại xấu đi”.
Lúc này, Hoàng Hách đã đi đến cạnh thanh niên trúng độc. Hai mắt anh dường như có ánh sáng lập lòe, cực kì có thần, nhưng người không biết chỉ cho rằng mắt Hoàng Hách sáng, chắc chắn sẽ không nghĩ đến việc Hoàng Hách sử dụng Vô Thượng Tiên Đồng.
“Thực ra phương pháp của anh không sai, tình hình lúc ấy ngay lập tức khử độc bằng kim bạc thực ra đã cứu mạng người này rồi”, Hoàng Hách lên tiếng: “Có điều lúc mới đầu đến tôi cũng không ngờ, trong cơ thể thanh niên này thế mà lại không chỉ có độc”.