Thế là Hoàng Hách buồn bã phát hiện ra vì sự đắc ý vênh váo của mình đã khiến cho bộ dạng dịu dàng đáng yêu vừa rồi của Tô Lệ biến mất, và hoàn toàn khôi phục cál bản tính của một ma nữ.
Vì cơn giận dữ của Tô Lệ, Hoàng Hách ăn tống ăn táng bát mì vào miệng, sau đó vội vàng kéo bao tải đá thô vào phòng đế trốn nhanh khỏi đó.
Gọi điện thoại cho Lý Yên, Hoàng Hách đã thành công xin nghỉ làm vài hôm. Dù sao cũng chỉ là một bác sĩ thực tập, Hoàng Hách có ở bệnh viện hay không đều không quá quan trọng. Hơn nữa Hoàng Hách lại vừa nổi tiếng, sau đó tất nhiên sẽ có một lượng lớn truyền thông đến phỏng vấn, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến trật tự khám bệnh của bệnh viện.
Cho nên kề cả Hoàng Hách không xin nghỉ, Khống Thu Sinh cũng sẽ khuyên Hoàng Hách nên nghi vài hôm, nếu truyền thông muốn tìm thì đề bọn họ đến chỗ ở của Hoàng Hách mà tìm.
Còn chuyện tối qua bị tấn công bất ngờ, Hoàng Hách không hề nói với Lý Yên. Dù sao giờ anh cũng không sao cả, nói với Lý Yên sẽ chỉ càng cô lo lắng thêm mà thôi.
Cúp điện thoại xong, Hoàng Hách mớ bao tải lấy ra một viên đá thô nhỏ nhất. Mớ Vô Thượng Tiẻn Đồng ra nhìn, bên trong viên đá thô này là một màu xanh biếc, tuy không được bằng viên ngọc bích hõm qua Hoàng Hách cắt ra tại hiện trường, nhưng nếu cắt ra chắc chắn giá trị cũng không thấp.
Hoàng Hách không có đồ cắt đá, nhưng anh lại có cách đế cắt viên đá này ra. Chỉ thấy Hoàng Hách đưa tay lẽn lấy luôn con dao găm đen bóng tối qua lấy được từ tay tẽn đầu trọc.
Nhắm đúng vị trí chính giữa của viên đá thô, Hoàng Hách dùng sức bố ra.
‘Toạc!”, chỉ một cú bố đó, con dao găm đã bố ra được một mảnh đá dày một centimet. Nhưng Hoàng Hách không hề hài lòng với kết quả này chút nào.
Anh nghĩ một lúc, đột nhiên vận ra chân khí còn dư lại trong cơ thể mình rồi truyền vào trong con dao găm. Ngay lập tức, trên lưỡi dao găm lập tức xuất hiện một tia sáng loáng, một luồng không khí lạnh lẽo cũng phát ra theo.
“Dao tốt thật!”, Hoàng Hách thầm khen rồi vuốt lên thân con dao, sau đó vung tay lên, con dao một lần nữa được chém mạnh xuống.
“Tạch!”.
Ngay lập tức, viên đá thô được tách làm hal, hai nửa viên đá hình con thoi không ngừng lắc lư trẽn nền nhà, vết cắt của chúng vô cùng trơn phắng, như thế được mài bới máy mài tiẽn tiến nhất vậy. Nhìn vào vết cắt thấy toàn một màu xanh biếc, rõ ràng lại là ngọc bích có chất lượng cực tốt.
Lúc này, nếu bị một người buôn ngọc bích nhìn thấy, nhất định sẽ mắng cho Hoàng Hách một trận vì tội phí phạm của trời. Một viên ngọc bích như vậy mà cắt luôn thành hai mảnh có kích thước khác nhau, có khác gì làm giảm đi giá trị của viên ngọc bích đâu. Nếu cắt cấn thận, cố gắng giữ được sự hoàn chỉnh của viên ngọc bích, không đế nó bị tách ra, như vậy viẻn ngọc bích này chắc chắn có thế bán với giá rất cao.
Nhưng Hoàng Hách lại không hề thấy tiếc. Anh mang chỗ đá thô này về, vốn dĩ không phải để đem chúng đi bán lấy tiền, cho nên cho dù chỗ ngọc bích này bị cắt thành những viên vụn thì anh cũng sẽ không cảm thấy xót xa gì hết.
Chỉ vì mục đích Hoàng Hách lấy chồ ngọc bích này về là đế tu luyện!
Hai tay cầm hai nửa viên đá thô, ngón tay cái chạm vào mặt ngọc bích, Hoàng Hách bất giác nhắm mắt lại. Ý niệm khởi động, “Trường Sinh Tiên Kinh” trong cơ thế Hoàng Hách nhanh chóng vận chuyến, một giây sau, trong viên đá thô trên tay Hoàng Hách có một luồng năng lượng hùng hậu chảy ra, men theo ngón tay cái của Hoàng Hách rồi chảy vào trong cơ thế anh.
Khoảnh khắc này, Hoàng Hách chỉ cảm thấy chản khí trong cơ thế đang nhanh chóng trở nẽn mạnh mẽ đến mức mắt thường cũng có thế nhìn thấy được, chỉ trong chốc lát đã bằng cả tu luyện một ngày trời.
Nhưng chưa được bao lâu, viên đá thô trong tay Hoàng Hách đột nhiên “toác” một tiếng, lập tức trở thành các bột tro màu xám.
Hoàng Hách mở mắt ra nhìn chồ bột tro rơi trên ga giường, trong lòng bất giác cười gượng: “Chỉ trong thời gian ngắn vậy, chân khí trong cơ thế mình đã tăng lên gấp mấy lần trước đây, nhưng phương pháp tu luyện này cũng tốn tiền thật. Viên ngọc bích bị mình hấp thụ này mà đem đi bán, ít cũng phải được vài triệu đó. Nếu không phải mình có Vô Thượng Tiên Đồng có thế phán đoán được ngọc bích bên trong đá thô, thì phương pháp tu luyện này đúng là không chơi nối”.
Nghĩ xong, Hoàng Hách không hề dừng lại, anh xuống giường lôi tiếp một viên đá thô từ trong bao tải ra, dùng dao găm tách. Lần này vì chân khí của Hoàng Hách đã hùng hậu lẽn gấp vài lần, nên cắt đá thô cũng trở nên dễ dàng hơn.
Một lúc sau, Hoàng Hách hấp thụ hết viên đá này đến viên đá khác, chân khí trong cơ thể Hoàng Hách cũng không ngừng tăng lên với tốc độ rất nhanh, khi viên đá cuối cùng bị Hoàng Hách hấp thụ xong, chân khí trong cơ thề Hoàng Hách phải nói là căng đầy đến mức như muốn nổ tung.
‘Tiếc thật, tuy tốc độ gia tăng chân khí của mình vô cùng nhanh, nhưng kinh mạch vẫn hạn chế sự phát triển của mình. Các võ sĩ võ lâm thông thường vừa tu luyện chản khí vừa thúc đẩy kinh mạch, hai thứ cùng tăng một lúc, sẽ không gặp phải tình trạng nút thắt cố chai như mình. Nhưng phương pháp tu luyện của mình cũng quá cấp tốc, tốc độ gia tăng chân khí quá nhanh, kinh mạch lại không thế theo được tốc độ gia tăng của chân khí. Nếu tiếp tục hấp thụ năng lượng trong ngọc bích, kỉnh mạch không chịu được áp lực của chân khí, sẽ lập tức bị nổ tung!” Hoàng Hách thờ dài một tiếng: “Xem ra đành phải đợi đến khi tìm được phương pháp mở rộng kỉnh mạch, chứ trong thời gian ngắn này thì không thế tiếp tục hấp thụ được nữa”.
“Nhưng giờ chân khí trong cơ thế mình đã đạt đến một quy mô nhất định rồi, ranh giới của cảnh giới trong “Trường Sinh Tiên Kinh” cũng rõ rệt hơn nhiều. Kiềm chứng ranh giới của cảnh giới trong “Trường Sinh Tiên Kinh”, lúc này chẳc mình đã đến đỉnh cao của tầng ngự khí rồi”. Trong đầu nghĩ lại nội dung của ‘Trường Sinh Tiên Kinh”, trong lòng Hoàng Hách đã biết rõ được cảnh giới của bản thân.