Hoàng Hách đoán Bao Chính lại hạ thấp mình như thế, nhất định là do ông Liễu đã tiết lộ gì đó với người này. Nhưng Hoàng Hách không trách gì ông Liễu. Có thứ như Cường Thân Thang làm mồi nhử ông Liều, lại thêm mối quan hệ với Liều Vi Nhi, ông Liễu chẳc sẽ không tính kế gì với anh. Dù sao ông Liễu luôn cho rang, phía sau anh có một người sư phụ vô cùng lợi hại.
“Hoàng Hách cậu yên tâm, chuyện hôm nay tôi sẽ theo sát, tôi sẽ đích thân đến Hải Thành bàn giao chuyện này, tôi tin rằng không lâu nữa sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng!”, Bao Chính nói tiếp, nhưng lại khiến Hoàng Hách hơi giật mình, câu nói của Bao Chính có hàm ý sâu xa.
Nhưng vì phép lịch sự, Hoàng Hách cũng mỉm cười nói cảm ơn với Bao Chính, cứ như vậy, một vụ việc đã tạm thời được giải quyết. Sau khi từ chối lời mời ờ lại nhiệt tình của Bao Chính,
Hoàng Hách ngồi xe dành riêng cho vị bí thư thành ủy Bao Chính này cùng ông Liêu quay lại Hái Thành.
Trên đường về, Hoàng Hách vô tình hỏi vì sao Bao Chính lại khách sáo với anh như vậy. Ai ngờ cầu trả lời của ông Liêu lại khiến Hoàng Hách suýt ngất:
“Tôi nói với cậu ẩy, cậu là bạn trai của Vi Nhi, rất có khả năng trờ thành con rể của nhà họ Liễu”.
Khi còn đang ngạc nhiên về câu trả lời của ông Liễu, trong lòng Hoàng Hách cũng dấy lẻn vẻ thắc mắc. Mấy hôm trước ông Liễu còn bảo anh phải giữ khoảng cách với Liễu Vi Nhi, nhưng hôm nay lại nói với Bao Chính về mối quan hệ của anh với Liễu Vi Nhi, lẽ nào nhà họ Liều không sợ thế lực kia nữa sao?
Như thế đoán ra được suy nghĩ của Hoàng Hách, ông Liều chỉ nói với vẻ thần bí: “Hoàng Hách, nói đến chuyện này vẫn phải cảm ơn cậu, cậu yên tâm đi, đợt này đám thế lực kia chắc là không có tâm trí đến đối phó cậu nữa”.
Hoàng Hách nhìn ông Liễu với vẻ khó hiểu. Nhưng ông Liều lại không trả lời, chí mím cười nói: “Hoàng Hách, sau khi cuộc bán đấu giá kết thúc, tôi sẽ phải cùng lão già kia về thủ đô, quãng thời gian chúng tôi không có ở đây, mong cậu quan chăm sóc đến Vi Nhi nhiều hơn!”.
Hoàng Hách không hỏi nhiều, chỉ gật đầu một cách trịnh trọng. Mấy hôm nay tuy Hoàng Hách không gặp Liễu Vi Nhi, nhưng luôn liên lạc với nhau qua Wechat, nên mối quan hệ giữa hai người cũng ngày càng gần gũi hơn.
“Sau khi tôi đi thì Vi Nhi sẽ phụ trách Dưỡng Hư Đường, nếu cậu muốn gì cứ việc tìm nó, nhớ là nếu nhà họ Liễu qua được kiếp nạn này, chỉ cần Vi Nhi đồng ý gả cho cậu, thì Dưỡng Hư Đường chính là của hồi môn của Vi Nhi!”, câu nói của ông Liếu đúng kiếu không làm người khác kinh ngạc thì không cam tâm, lại ném ra một quả bom hạng nặng như vậy.
Nhưng khi nghe câu nói kỳ lạ này của ông Liễu, trong lòng Hoàng Hách lại ‘thịch’ một cái. Anh không nói gì, chỉ gật đầu cái rụp, ánh mắt lại nhìn ra ngoài
Phía chân trời ngoài cửa số, một tia sáng đang từ từ nhô lẻn.
Hoàng Hách không để cho tài xế cúa Bao Chính đưa anh về nhà, mà báo anh ta đưa anh đến chỗ bị đo nồng độ cồn ban đầu, sau đó bảo anh ta về.
Lúc này, cảnh sát giao thông đã không còn ớ đây nữa, chỉ có những ông bà già tập thể dụng buổi sáng và những công nhân vệ sinh thỉnh thoảng đi qua.
Thế mà trời đã sắp sáng rồi.
Hoàng Hách không đi tìm chiếc xe Maybach S600 của mình, anh nghĩ chắc đã bị cánh sát giao thông giữ thôi. Nhưng Hoàng Hách không hề lo lâng, đã là đồ của anh thì không ai giành giật nối.
Về đến nhà, trời đã sáng rõ, mệt mỏi một ngày trời, Hoàng Hách tăm xong liền bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện “Trường Sinh Tiên Kinh”. Tuy ngồi xếp bằng tu luyện tốc độ không nhanh bằng hấp thụ ngọc bích, nhưng sự thoải mái khi tu luyện cũng khiến cho Hoàng Hách vô cùng thư thái. Một lúc sau, Hoàng Hách hoàn toàn chìm trong cảm giác say mê của việc tu luyện, không thoát ra nổi.
Đúng lúc Hoàng Hách đang tu luyện, điện thoại chợt reo lên, mọi lần trước khi anh tu luyện đều sẽ tất điện thoại, hôm nay có thể vi mệt nên đã quên.
Cầm điện thoại lên nhìn, là số của ông Liếu, anh nghĩ chắng phái anh vừa mới gặp ông Liễu sao, sao giờ đã gọi rồi, nhưng anh biết tính ông Liễu, nếu không có chuyện gì quan trọng ông ấy sẽ không gọi cho anh gấp nhưthế.
Nhấn vào nút nghe, đầu dây bên kia là tiếng gấp gáp cúa ông Liều: “Hoàng Hách, xin cậu hãy cứu Vi Nhi, hãy cứu Vi Nhi với, tôi xin cậu!”.
Hoàng Hách cảm thấy khó hiểu, đã xảy ra chuyện gì chăng, thế là anh hỏi: “Có chuyện gì vậy ông Liễu, Vi Nhi bị làm sao?”. Ông Liều không trả lời luôn mà nói: “Giờ cậu ở đâu tôi đến chổ cậu”. Sau khi cho ông Liễu địa chỉ nhà xong, anh cũng không tu luyện tiếp nữa, trong lòng anh thế mà lại cảm thấy sốt ruột, thậm chí là rất nóng lòng, không biết Vi Nhi đã xảy ra chuyện gì.
Một lúc sau, xe cúa ông Liêu đã đố dưới khu nhà anh, sau khi ông Liễu vào nhà, vừa nhìn thấy anh ông Liều đã quỳ thụp xuống: “Tôi xin cậu hãy cứu Vi Nhi nhà chúng tôi, xin cậu đấy”.
Sau khi đưa ông Liều ngồi xuống ghế sofa, ông Liễu mới bình tĩnh hơn chút, rồi nói: “Thực ra Vi Nhi từ nhỏ đã mẵc một căn bệnh lạ, mỗi một năm, vào thời gian tầm này tháng sau, con bé đều sẽ phát bệnh, nên hàng năm tôi và lão già kia đều về thủ đô, sau đó đi tìm một loại thuốc để về điều chế cho con bé uống, hàng năm không hơn không kém, cứ đúng rằm tháng bảy, khi mặt trăng tròn xuất hiện là con bé sẽ phát bệnh, và chúng tôi buộc phải luyện chế xong loại thuốc đó vào trước rằm tháng bảy”, Hoàng Hách cứ im lặng nghe, ông Liễu lại nói tiếp: “Nhung lần này chưa đến ngày mà Vi Nhi đã phát bệnh, hơn nữa đột nhiên bệnh rất nặng, nếu trong bảy ngày không có thuốc, con bé sẽ chết”.
ông liêu vừa nói vừa khóc, Hoàng Hách không ngờ cô nhóc Vi Nhi đáng yêu tinh nghịch đó lại mang một căn bệnh lạ như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy thương xót. Hoàng Hách lại hỏi: “Vậy giờ ông về thủ đô có kịp luyện chế thuốc không, hoặc có cách nào khác không?”.
Ống Liều liền lắc đầu: “Giờ về thủ đô tìm thuốc, rồi luyện chế thuốc, phái cần ít nhất là nửa tháng, mà giờ chỉ còn bảy ngày, không kịp nữa”, ông Liễu ngập ngừng một lúc, rồi nhìn thẳng vào Hoàng Hách nói: “Còn một cách khác”.
“Cách gì vậy?”, Hoàng Hách hỏi luôn. Ông Liễu liền nói: “Đó chính là Vi Nhi phải kết hôn với một người đàn ông và sự ‘kết giao’ vợ chồng sẽ khiến cho bệnh của Vi Nhi khỏi dần, dùng dương khí và chân khí chữa trị chứng âm quá nặng của Vi Nhi, và người đàn ông đó buộc phải là cao thủ hạng hai”.
Nói đến đây, Hoàng Hách làm sao mà không hiếu ông Liều đang ám chí anh chứ, bào sao lúc trong điện thoại ông ấy cứ nói xin anh cứu Vi Nhi.