Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xung quanh Hải Thành không phải nơi sản sinh ra ngọc bích, nhưng kinh tế à Hải Thành phát triển, nhiều người giàu, cho nên ngành cao cấp đổt tiền như ngọc bích này cũng vô tình trờ nẻn phát triển, và Thành Tây cũng tự nhiên hình thành lên một con phố ngọc bích có quy mô không hề nhỏ.

Đến con phố ngọc bích, chỉ thấy ở đây vô cùng đông đúc, tuy đã gần tám giờ, nhưng vẫn còn rất nhiều người đi lại trẻn đường.

“Hoàng Hách, bên đó nhộn nhịp quá kìa!”, Lý Yên chỉ về một phía khác, hưng phấn gọi. Phía trước là một bãi đất trống có nhiều người vây xung quanh, hơn nữa trông bộ dạng vô cùng hứng khới của đám người kia, xem ra nhất định đang xảy ra chuyện thú vị nào đó.

Cô gái này mới đến Hải Thành chưa được bao lâu, nên đây cũng là lần đầu tiên đến con phố ngọc bích này.

“Qua xem đi”, Hoàng Hách cũng hơi tò mò, chỉ là lối đi vào của con phố ngọc bích, sao lại tập chung nhiều người như vậy chứ.

Hoàng Hách và Lý Yên cùng đi đến chổ đám đông, thì thấy trên bãi đất trống này có một người trông như con buôn đang bày gian hàng, trong gỉan hàng của của hắn, những miếng ngọc bội và những viên ngọc bích được bày biện rất thẳng hàng ngay ngẳn, dưới ánh sáng cố tình được bố trí, những viên ngọc bích tỏa ánh sáng lấp lánh, trông vô cùng rực rỡ.

“Hi hi, mọi người xem đi, những viên ngọc này đều đẹp lắm, giờ xả hết, chí cần 998 tệ là có thể mang về nhà”, người bán hàng hô to: “Bảo đảm đều là những viên ngọc hàng thật đúng giá, không bị thiệt đâu!”.

Trước những lời hô hào của hắn, mọi người đều có vẻ rung động, không kìm được liền bắt đầu lựa chọn. Giá của ngọc bích không ré, cái giá 998 tệ này chỉ có thế nói là vô cùng rẻ rồi. Hơn nữa những viên ngọc bích được bày trong gian hàng đều sáng đẹp, những người hiểu về ngành này muốn mua giá hời đương nhiên sẽ động lòng.

Nhưng đa số mọi người vẫn không tin lắm, ngọc bích đẹp không thiếu kênh tiêu thụ, sao lại phải đến mức mờ gian hàng vỉa hè chứ.

Vì tò mò, nẽn Hoàng Hách âm thầm sử dụng Vô Thượng Tiên Đồng nhìn về phía mấy viên ngọc bích kia. Một giây sau, Hoàng Hách bất giác sững sờ.

Dùng Vô Thượng Tiên Đồng nhìn thấy vô cùng rõ rệt bản chất bên trong của ngọc bích. Chỉ thấy phẩm chất của những viên ngọc bích này vô cùng kém, thậm chí còn khiến Hoàng Hách có cảm giác rất kỳ lạ.

Rõ ràng là màu xanh lục nguyên khối, nhưng Hoàng Hách dùng Vô Thượng Tiên Đông nhìn thì lại thấy màu đen xám, còn có cả màu vàng ngà nhạt.

“Những ngọc bích này có vấn đề!“, Hoàng Hách nghĩ thầm trong lòng. Ngọc bích có linh, nếu là vật liệu ngọc bích thật, thì Vô Thượng Tiên Đồng của anh chắc chắn sẽ nhìn ra được luồng linh khí, còn những thứ này tuy màu sắc bên ngoài vô cùng rực rỡ, nhưng lại không có luồng linh khí ấy.

“Hoàng Hách, anh nhìn chiếc vòng ngọc kia đẹp không?”, đúng lúc này, Lý Yên đột nhiên chỉ vào một chiếc vòng ngọc nói.

Hoàng Hách nhìn theo phía tay Lý Yên chỉ, Lý Yên nhìn thấy chỉ là một chiếc vòng tay ngọc bích màu xanh lục, dưới ánh sáng của đèn, chiếc vòng tay này có màu sắc tuyệt đẹp, nhìn trông rất giống đồ có giá trị cao.

“Ha ha, người đẹp này đúng là có con mắt tinh tường. Chất ngọc bích này không tầm thường đâu, cô nhìn độ trong này vỏ cùng đẹp. Chỉ cần 998 tệ là có ngay trong tay rồi!”, vừa nói, người bán hàng cầm chiếc vòng ngọc lẽn nhét vào tay Lý Yên.

Lý Yên ngỡ ngàng, đang định đón lấy, Hoàng Hách lại chặn lại: “Xin lỗi, chúng tôi không mua ngọc bích này của anh”.

Người bán hàng sững sờ, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nụ người niềm nở, trông vô cùng nhiệt tình: “Mua hay không không quan trọng, xem cũng được mà!”.

Vừa nói, người bán hàng vẫn nhét chiếc vòng vào tay Lý Yên. Lý Yên định đón lấy, không ngờ khi Lý Yên chưa kịp đón chiếc vòng thì người bán hàng kla lại buông tay ra.

“Leng keng!”, chiếc vòng ngọc rơi ngay xuống đất, vỡ thành năm, sáu đoạn.

“ôi trời!”, Lý Yên hốt hoảng thốt lên một tiếng, đôi tay hớt hải không đỡ kịp.

“Này, người đẹp này, không thích thì thôi, sao lại làm vỡ ngọc của tôi làm gì”, khuôn mặt người bán hàng lập tức lộ ra vẻ tức giận, hung hăng nói.

“Tôi… đâu phải tôi… rõ ràng là anh!”, Lý Yên cuống cuồng giải thích. Bản thân cô còn chưa chạm vào chiếc vòng ngọc đó, sao có thể đổ tội cho cô được.

“Ha ha, cô nói tôi tự làm vỡ vòng ngọc của tôi à, tôi làm ăn kinh doanh, sao có thế làm ăn kiểu thua lồ này được”, người bán hàng hăm hở dọa nạt: “Người đẹp, làm người thì nên biết sống, đền tiền đi!”.

“Anh…”, Lý Yẻn tức tối, người bán hàng này sao có thế mặt dày như vậy, đối trắng thay đen.

Đúng lúc này, Hoàng Hách lại vô vai Lý Yên, nở nụ cười nhẹ, sau đó nhìn sang người bán hàng, nhỏ giọng nói: “Một cái vòng ngọc bích giả, có cần chúng tôl phải đền không?”.

Giọng nói của Hoàng Hách không to lắm, cũng chỉ có Lý Yên và người bán hàng nghe tiếng.

“Giả sao?”, Lý Yên nhìn Hoàng Hách với vẻ khó hiểu, cô không thể hiếu nổi một chiếc vòng tay ngọc bích đẹp như vậy thế mà lại là đồ giả.

“Anh nói cái gì, vòng tay của ai là giả?”, người bán hàng như thế bị chịu sỉ nhục, liền quát rống lên: “Anh không muốn đền tiền nên cố tình vu oan cho tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK