Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là một người buôn đá, mục đích trước tiên là phải có lãi, chẳng ai muốn kinh doanh khi biết rõ sẽ thua lồ cả.

Một lát sau, lớp vỏ bên ngoài của viên đá thô đã hoàn toàn được cẳt ra, viên đá vốn to bằng nắm đấm người đàn ông lúc này đã bị nhỏ hẳn đi một vòng, ngoài chổ đầu tiên cắt có ngọc bích ra, những chổ khác đều một màu xám, không có chút dấu hiệu của ngọc bích nào.

Hoàng Hách lại không có chút lo lắng gì, ngược lại híp mắt cười nói với người thanh niên cao gầy: “Tiếp theo vẳn làm theo cách cũ, lấy công cụ ra mài đi!”.

“Được!”, anh ta gật đầu, không từ chối, cầm dụng cụ lên, đổi bánh mài to hơn rồi bắt đầu mài viên đá.

“Xoẹt!”.

Những âm thanh chói tai của bánh mài vang lên, mọi người đều mở to mắt nhìn về phía viên đá thô với thần sắc khác nhau, cảnh tượng lúc này vẫn giống như lúc trước, hoặc có lẽ biết đâu cậu thanh niên này lại một lần nữa tạo ra kỳ tích cũng nên.

Chỉ có người trung niên mặt rồ là âm thầm cầu nguyên với sắc mặt u ám: “Bồ tát phù hộ, đừng có để mài ra ngọc bích đó!”.

Nhưng lời cầu nguyện của hắn lại không hiệu nghiệm, viên đá thô kia sau khi được mài lại lộ ra một màu xanh biếc.

“Thấy ngọc bích rồi, trời ơi, chỉ mài chút thôi đã thấy ngọc bích, phải nói cậu thanh niên này đúng là quá may mắn”, một tiếng kêu thốt lên lập tức làm bùng cháy sự nhiệt tình của tất cả mọi người, bọn họ đều nhìn Hoàng Hách như thể nhìn một con quái vật vậy.

“Xoẹt, xoẹt, xoẹt!”.

Những âm thanh chói tai vẫn không ngớt vang lên, lúc này, một nửa lớp ngoài của viên ngọc bích đã được mài sạch, đưa mắt nhìn theo chỉ thấy viên đá trong tay người thanh niên cao gầy đã hoàn toàn biến dạng, viên đá thô vốn xám xịt đã trờ thành một viên ngọc bích xanh biếc, dựa vào phần đã được cẳt ra có thế thấy kích cỡ của viên ngọc bích này phải bằng nắm tay của một phụ nữ.

“Ngọc xịn đó!”.

Hai mẳt ông lão lúc này cũng sáng lên, trong ánh mẳt không kìm được nồi vui mừng: “Không ngờ hôm nay mình lại được nhìn thấy một viên ngọc đẹp như vậy, đúng là hiếm có!”, nhưng sau đó, ông lão nhưthể nhớ ra chuyện gì đó, ánh mắt hơi nheo lại, sau đó nhìn chằm chằm vào viên ngọc bích.

“Đúng là kỳ lạ, cắt theo đường mà cậu thanh niên này vẽ, thế mà lại không bị cắt dính chút ngọc bích nào, và lớp vỏ đó lại mỏng như giấy, vừa mài đã thấy ngọc bích luôn”, ông lão không ngững suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn cảm thấy khó hiếu: “Cậu thanh niên này sao có thế tính chính xác vị trí của viên ngọc bích này như vậy, cứ như thể là cậu ấy có thể nhìn thấy toàn bộ bên trong viên đá… kỳ lạ quá đi…”.

Cùng lúc này, tất cả mọi người đều như nín thớ, như thế sợ hơl thở của mình sẽ ảnh hưởng đến động tác của người thanh niên cao gầy rồi khiến anh ta xảy ra sơ xuất vậy. Vàng có giá nhưng ngọc là vô giá, ngọc bích không chỉ đại diện cho phú quý, còn là biểu tượng của nghệ thuật, nếu vì bản thân mà khiến cho viên ngọc bích này bị tổn thất gì, vậy thì là tội

Một lát sau, vỏ ngoài của viên ngọc bích được màl nhẵn nhụi, một tinh thế ngọc bích xuất hiện trước mặt tất cả mọi người. Chí thấy toàn bộ viên ngọc bích là một màu xanh biếc rất tinh khiết. Nhìn như thế một giọt nước màu xanh và có thế bị hòa tan bất cứ lúc nào vậy.

“Độ trong này, màu sắc này, độ tinh khiết này, đúng là tuyệt vời!“, có người không kìm được thốt lên khen ngợi.

“Để tôi xem xem!”, ông lão không kìm được, nhanh chân đi tới trước mặt người thanh niên cao gầy, đưa tay cướp lấy viên ngọc bích trong tay anh ta, dùng các loại dụng cụ đế xem xét một cách tỉ mỉ.

Vì chưa gia công nên viên ngọc bích này rất thô ráp, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự phân biệt về ngọc bích của ông ấy.

“Thủy tinh chủng, xanh sáng tinh khiết, bên trong gần như không có hoa văn hay khiếm khuyết gì, cực phấm trong những cực phấm!”, một lúc sau, ông lão mới đưa viên ngọc bích cho Hoàng Hách với vẻ không nỡ, trong ánh mắt tràn đầy sự niềm nở mong chờ: “Cậu thanh niên, viên ngọc bích này đế lại cho tôi được không, tôi đồng ý trả nó với giá cao!”.

“Được ạ!” Hoàng Hách cười hi hi, gương mặt lộ ra vẻ hưng phấn: “ông trả giá bao nhiêu?”.

Chưa đợi Hoàng Hách nói hết, ông lẫo liền giơ luôn hai ngón tay.

“Hai triệu sao?”, Hoàng Hách nhíu mày, tỏ vẻ không vui. Vừa rồi còn chưa cắt ra hết ông lão đã trả giá hai triệu rồi, giờ rõ ràng là Hoàng Hách đã cược lãi, mà vẫn trả cái giá hai triệu, thế chẳng phải là muốn lừa Hoàng Hách sao?

Không ngờ, ông lão lắc đầu nói: “Không, là hai mươi triệu!”.

“Ồ!”.

Toàn bộ hiện trường vỡ òa, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn ông lão. Ông lão này chơi lớn thật, thế mà lại dám chi hai mươi triệu để mua một viên ngọc bích, đúng là có tiền có khác.

Nghe thấy con số ông lão nói ra, tuy Hoàng Hách cũng có chuẩn bị trước, nhưng lúc này tim gan anh cũng đập rất mạnh. Chỉ một viên ngọc bích này mà khiến cho một bác sĩ thực tập như anh đã trở thành triệu phú.

Thấy Hoàng Hách có hơi do dự, ông lão lại nói tiếp: “Đương nhiên là viên ngọc bích này của cậu nếu đến hội đấu giá để bán đấu giá có thế sẽ bán được với giá cao hơn, nhưng thủ tục vô cùng rườm rà, thêm vào thời gian tuyên truyền nữa, trong vài tháng căn bản không thể bán nổi! Nếu cậu đồng ý, giờ chúng ta có thế tiến hành giao dịch, tôi lập tức chuyển khoản cho cậu!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK