Rời khỏi phòng bệnh, Hoàng Hách định về nhà, nhưng vừa đi đến đại sánh của khu giường bệnh, đột nhiên có một người gọi anh lại.
Hoàng Hách quay đầu lại nhìn, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
“Ngô Khánh, là anh sao!”, Hoàng Hách cười ha ha nói.
Thì ra người vừa gọi Hoàng Hách chính là Ngô Khánh, người mà lúc trước có nhét vào túi anh một viên đá thô ngọc bích.
“Ha ha, đúng là anh rồi bác sĩ Hoàng Hách!”, người đó cầm túi đồ ăn đêm, chạy đến trước mặt Hoàng Hách, cám kích nói: “Bác sĩ Hoàng Hách, một lần nữa cảm ơn anh đã cứu đại ca tôi!”.
“Ha ha, có gì đâu”, Hoàng Hách cười nói: “Anh được ra từ lúc nào thế?”.
“Sáng nay, nói cũng lạ, sáng nay tự nhiên đồn cảnh sát thả chúng tôi ra, tôi hỏi nguyên nhân bọn họ cũng không nói”, Ngô khánh vui mừng nói: “Giờ thì tốt rồi, lại có thêm người chăm sóc đại ca, chị dâu cũng sẽ đỡ vất vả hơn”.
Hoàng Hách mỉm cười gật đầu, trong lòng anh thừa hiểu rõ vì sao bọn Ngô Khánh lại được ra ngoài. Lần trước sau khi Hoàng Hách dùng Dung Huyết Tán dạy cho người của Thanh Long Đường một bài học, tuy không biết cụ thể bên trong Thanh Long Đường thế nào, nhưng từ tình hình im hơi lặng tiếng của Thanh Long Đường đợt này cũng đủ thấy Dung Huyết Tán nhất định đã có kết quả, thế nẻn mới khiến Thanh Long Đường hoàn toàn rụt cổ lại. Không có áp lực cúa Thanh Long Đường, đồn cảnh sát đương nhiên sẽ thả bọn Ngô Khánh ra thôi.
“Ra ngoài là tốt rồi, ra ngoài là tốt rồi!”, Hoàng Hách không nói thắng ra, chỉ gật đầu nói: “Các anh được ra ngoài rồi, thì đại ca của các anh cũng đỡ lo lâng nhiều, như vậy cũng tốt cho việc hồi phục của anh ấy”.
“Đúng vậy, thấy chúng tôi trở về, chị dâu nói rằng đại ca cũng hay cười hơn”, Ngô Khánh cũng cảm nhận được và gật đầu, sau đó nói tiếp: “Mấy anh em chúng tôi đang chuẩn bị tìm một công việc ở gần đây, vừa là đế tiện chăm sóc đại ca, mặt khác cũng có thể giải quyết được tiền chữa trị của đại ca”.
“Các anh muốn tìm việc sao?”, ánh mắt của Hoàng Hách đột nhiên nheo lại: “Ngày mai tôi sẽ trả lại viên đá kia cho các anh, bán được không ít tiền đâu, như vậy tiền viện phí của đại ca cũng không cân lo lẳng nữa”.
“Không không không!”, Ngô Khánh xua tay liên tục nói: “Sáng nay đại ca đã nói rồi, làm người phải biết cảm ơn, tính mạng của đại ca là do anh cứu, viên đá đó cho dù thế nào chúng tôi cũng không được lấy”.
“Ha ha, tôi nói sẽ trả lại cho các anh thì sẽ trả lại, lúc này đại ca các anh cũng đang cần tiền để dùng”, Hoàng Hách lâc đầu bật cười, có đánh giá cao hơn về Ngô Khánh, ít nhất người này không phải là người tham lam.
“Haiz, hay là để tôi hỏi lại đại ca đã!”, Ngô Khánh gãi đầu, trông rất lưỡng
lự.
“Được rồi, đừng nghĩ nữa”, Hoàng Hách nói tiếp: “Mấy anh em các anh định tìm công việc gì vậy?”.
“Haiz, mấy anh em chúng tôi cũng không có học hành gì, cũng chỉ có chút thể lực, chắc là đi làm ở công trường hoặc làm nhân viên phục vụ với bảo vệ cho khách sạn thôi”, Ngô Khánh cười khố nói.
“ừ, nếu đã như vậy, tôi cũng có một chuyện phải nói với các anh”, Hoàng Hách nhìn Ngô Khánh, cười ha ha nói: “Nếu các anh đồng ý thì đi làm cho tôi đi”.
Hoàng Hách nói như vậy, không phải vì không có nguyên nhân, mà anh có dự định cho riêng mình.
Trước lúc đó, anh đã nhận được tin tức của Nhị Ngưu, hiện giờ, Nhị Ngưu đã bắt đầu đàm phán với Khách sạn Cự Long rồi. Đối với việc Nhị Ngưu muốn mua lại Khách sạn Cự Long, ông chủ của Khách sạn Cự Long cũng vô cùng vui mừng. Bây giờ là lúc cả hai bên đang thương lượng thời gian gặp đàm phán trực tiếp, chắc cũng mấy hôm tới lè chốt được thời gian thôi.
Một khi Hoàng Hách mua lại Khách sạn Cự Long, chắc chần sẽ có rất nhiều nhân viên của khách sạn rời khỏi đó, đến lúc đó khách sạn sẽ cần một lượng nhân viên lớn. Đám Ngô Khánh có tình có nghĩa, người như vậy vào khách sạn làm vừa có thế giải quyết được vấn đề việc làm của đám Ngô Khánh, vừa có thể khuấy động được không khí tống thể của khách sạn.
Nghe thấy lời Hoàng Hách, sắc mặt Ngô Khánh không khỏi lộ vẻ vui mừng, nhưng ngay sau đó anh ta như thế nghĩ tới chuyện gì, liền gãi đầu nói: “Bác sĩ Hoàng Hách, anh là một bác sĩ, là người tri thức, người anh cần chắc chắn cũng phải có học vấn rất cao, tôi sợ mấy anh em chúng tôi lại gây phiền phức cho anh”.
Hoàng Hách vừa cười vừa nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng lại càng thêm thích Ngô Khánh hơn. Ngô Khánh đến lúc này vần nghĩ cho Hoàng Hách, không muốn gây phiền phức cho anh, cỏ thể thấy được Ngô Khánh tuyệt đối là người đáng tin cậy.
“Yên tâm đi, công việc mà tôi sầp xếp cho các anh, các anh nhất định có thể làm được”, Hoàng Hách không nói rõ với Ngô Khánh rằng anh muốn bọn họ làm gì, mà chỉ bảo bọn họ mấy hôm nay cứ yên tâm chờ tin tức của anh.
Ngô Khánh vui mừng rời khỏi, chắc là vội vàng về báo tin này cho những người khác.
Rời khỏi bệnh viện, Hoàng Hách lái xe đi thẳng về nhà. Nhưng đúng lúc Hoàng Hách lái xe ra khỏi bệnh viện, thì trong một góc nào đó của bệnh viện, có một người thanh niên đột nhiên cầm điện thoại lên, nói với người ở đầu dây bên kia: “Đông thiếu gia, Hoàng Hách đã ra ngoài rồi!”.
Trên con đường lớn buổi đêm gần như không có người đi lại, đến cá những chiếc xe đi trên đường cũng rất ít. Lúc này Hoàng Hách cuối cùng cũng thấy được tính năng thật sự của Maybach S600, cảm giác đẩy lùi mạnh mẽ, động cơ dồi dào, thao tác chính xác, mỗi chức năng đều khỉến Hoàng Hách say mê. Quá thực đã chứng tó một câu nói rất đúng: đàn ông yêu xe như yêu vợ của chính mình vậy.
Nhưng chưa được một lúc, một dãy đèn cảnh sát phía trước khiến Hoàng Hách không thể không giảm tốc độ lại. Lái đến gần, Hoàng Hách mới hiếu ra ớ đây đang kiểm tra nồng độ cồn.
Hoàng Hách mở cửa kính xe xuống, chỉ thấy một cảnh sát giao thông cầm ống đo nồng độ cồn ra đưa cho anh.
“Nào, thổi đi!”, cảnh sát giao thông nói một cách máy móc.
Hoàng Hách không từ chổi, dù sao anh lè một người công dân tôn trọng pháp luật thì nên hợp tác với