Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

cá. Những kiếu chữ trên tấm da thú này trong mắt Hoàng Hách lại có thần hơn bất kỳ kiểu chữ nào mà anh từng gặp, như thể chỉ bàn chất của vật chất vậy, khiến người ta vừa nhìn đã như hiểu được một số đạo

lý.

“Những chữ này kỳ lạ thật!”, Hoàng Hách cám thán trước kiểu chữ chưa từng gặp này, nhưng lúc này nhìn, lại có cám giác vô cùng quen thuộc.

Đột nhiên, tim Hoàng Hách thắt lại: “Có khi nào là vì Y Tiên Truyền Thừa không?”.

Ngay lập tức, Hoàng Hách nhắm mắt lại, ý thức chìm trong đầu anh. Một lúc sau, những hàng thông tin nối lẽn trong đầu Hoàng Hách.

Y đạo, độc dược, bàng môn, tả đạo…

Những luồng thông tin không ngừng đan xen vào nhau, khiến Hoàng Hách chìm đâm trong những thông tin này.

Đột nhiên, Hoàng Hách phát hiện ra một luồng thông tin đặc biệt. Sự ghi chép cúa luồng thông tin này không phải là kiến thức về y thuật, mà là một loại văn tự. Loại văn tự này giống hệt với những văn tự trên tấm da thú, chỉ là nhìn qua thì một cái thì có một luồng khí cổ xưa truyền đến.

Dường như những văn tự này chính là đại diện cho thời kỳ hồng hoang vậy.

“Chính là mày rồi!”, khi bị khống chế bởi ý niệm của Hoàng Hách, những luồng thông tin này ngay lập tức được Hoàng Hách dung hòa. Một lúc sau, Hoàng Hách đột nhiên ngộ ra rất nhiều, vô số văn tự như khâc vào trong ý niệm của Hoàng Hách, ăn sâu bén rễ, cứ như thể nó vốn thuộc về Hoàng Hách vậy, chỉ cần trong lòng Hoàng Hách nghĩ đến, thl vô số những văn tự này sẽ tập tức tuôn ra.

Khi Hoàng Hách hoàn toàn nắm được những văn tự này, anh cũng hiếu được nguồn gốc của nó.

Những văn tự này, thế mà lại bắt nguồn từ thời thượng cổ, khi trời đất còn sơ khai, lúc đó khăp nơi đều là thần phật, yêu ma. Những văn tự này chính là do bọn họ tạo ra.

Đối với những điều này, trong lòng Hoàng Hách cũng nửa tin nửa ngờ. Dù sao những thông tin này là do Y Tiên in dấu trong Truyền Thừa, rốt cuộc có thật hay không thì cũng không thể kiểm chứng được nữa. Hơn nữa, thời đại bây giờ, Hoàng Hách cũng chưa từng gặp thần phật yêu ma gì cả.

Nhưng Hoàng Hách rõ ràng không hề quan tâm nó là thật hay giả, đối với anh mà nói, điều anh quan tâm nhất chính là anh đã có thế hiếu được những văn tự trẽn tấm da thú.

Ý thức rời khỏi đầu, ánh mắt Hoàng Hách nhìn vào tấm da thú. Lúc này lại nhìn tấm da thú lần nữa, đã hoàn toàn không còn cảm giác như thầy bói xem voi nữa.

“Nhục Thân cửu Luyện” chì nhìn một lần đầu tiên, lông mày Hoàng Hách đã nhíu lại. Nội dung ghi lại trên tấm da thú này hình như là một loại công pháp.

“Cơ thế người đầy nhũng vật bẩn, bị đất trời vứt bỏ, cản đường đi của những con đường đắc đạo. Nay tạo ra Nhục Thân Cửu Luyện, lột xác đầu thai, bỏ những tạp chất, giữ lại tinh túy, đến khi đạt được Cửu Luyện, siêu thoát khỏi cái chết, và trở thành tiên”.

Nhìn nội dung giới thiệu trên tấm da thú, trái tim Hoàng Hách đập “thình thịch”. Những chữ trẽn tấm da thú này viết mà khiến người ta kinh hãi.

Siêu thoát khỏi cái chết và trờ thành tiên là đang quay phim Tây Du Ký hay là Phong Thần Bảng gì không biết.

Nhưng sau đó, Hoàng Hách liền bình tĩnh lại. Nghĩ đến bản thân có được Y Tiên Truyền Thừa, nên Hoàng Hách cũng khá là tin. Y Tiên Truyền Thừa cúa anh là một thứ vô cùng lợi hại, trong đó “Trường Sinh Tiên Kinh” tu luyện đến cuối cùng cũng có thế siêu thoát khỏi cái chết, bay lẽn trời thành tiên đương nhiên cũng không cỏ gì lạ.

Nếu đã như vậy, giờ lại xuất hiện “Nhục Thản cửu Luyện” thì có g] kỳ lạ chứ, Hoàng Hách đã hoàn toàn tin vào “Nhục Thân cửu Luyện” trên tấm da thú này. Những thứ có thế dùng tấm da thú đế ghi lại, đâu thế là những thứ tầm thường.

Nhìn tiếp xuống dưới, Hoàng Hách cuối cùng tìm hiếu được hàm ý cúa “Nhục Thân Cửu Luyện”. Không hố danh là “Nhục Thân Cửu Luyện”, quả nhiên là phải “luyện”. Trẽn tấm da thú có viết tu luyện “Nhục Thân Cửu Luyện” giống như luyện đan vậy, đưa cơ thể mình vào trong lửa, kết hợp với phương pháp đặc biệt khiến sức mạnh trong lửa tỏi rèn cơ thể, loại bỏ tạp chất trong cơ thể, làm cơ thể trở nên mạnh mẽ.

“Người tạo ra công pháp này nhất định là một kẻ điên, nháy vào trong lứa đế lửa tôi luyện cơ thế mình, sự đau đớn đó chỉ có kẻ điên mới nghĩ ra”, nhìn đến đây, trong lòng Hoàng Hách không khỏi thầm phán đoán, anh rất do dự về việc có tu luyện môn công pháp này hay không.

Dù sao tu luyện theo như bán giới thiệu trên tấm da thú này, nguy hiếm thực sự quá lớn, nếu không cẩn thận làm mình chết cháy, thì anh cũng không biết đi tìm ai đế đòi lại công bằng.

Tuy trong lòng Hoàng Hách do dự, nhưng vẳn cố ghi nhớ “Nhục Thân cửu Luyện” trên tấm da thú. Không thể không thừa nhận, nếu thực sự có thể tu luyện được, thì công pháp này sẽ vô cùng tốt.

Có Vô Thượng Tiên Đồng, Hoàng Hách chỉ cần xem “Nhục Thân Cửu Luyện” từ đầu đến cuối đúng một lần, là có thế nhớ được hết nội dung, không thế nào quên được nữa. Sau đó, Hoàng Hách cất tấm da thú cẩn thận. Không cần nói đến “Nhục Thân cửu Luyện”, chỉ riêng khả năng có thể chống lại dao súng của tấm da thú này cũng đủ để khắng định giá trị của nó rồi, nhỡ không may làm mất, vậy thì sẽ vô cùng đau lòng.

Sau đó, Hoàng Hách ngồi khoanh chân lại, bât đầu tu luyện. Tuy lúc này kinh mạch của Hoàng Hách bẵo hòa không thể đi vào tầng hai ngự khí, nhưng tu luyện cũng có thế khiến Hoàng Hách có được tinh thần thoải mái, tràn đầy năng lượng, hiệu quả này đúng là chí ngủ thôi thì không thế nào làm được.

Một đêm trôi qua, ngày hôm sau, khi Hoàng Hách tỉnh lại khỏi việc tu luyện, trời lúc này đã sáng bạch, nhìn đồng hồ trên tường đã là 7 rưỡi sáng.

Đi ra khỏi phòng, trên bàn đã để sẵn đồ ăn sáng còn nóng hổi, Tô Lệ mặc một chiếc tạp dề ren, giống như một người vợ đảm đang chuấn bị bát đũa đặt lên bàn, rồi dịu dàng nói với Hoàng Hách: “Còn không mau đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng nữa”.

“Được”, Hoàng Hách mỉm cười đáp lại, sau đó chạy nhanh vào nhà vệ sinh đánh răng rứa mặt.

Hơn mười phút sau, Hoàng Hách bưng chiếc bát trống rổng lẽn, mãn nguyện nói: “Lệ Lệ, đồ ăn em làm ngon quá đi”.

“Chỉ biết khéo nịnh thôi!”, được Hoàng Hách khen, mặt Tô Lệ bất giác nở nụ cười đáng yêu.

“Anh nói thật mà!”, Hoàng Hách vỗ ngực nghiêm túc nói: “Hi hi, ngày nào cũng được ăn những món em nấu, đúng là một kiểu hưởng thụ đó!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK