Nếu đã biết căn nguyên vấn đề như vậy rồi, Hoàng Hách sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Thanh Long Đường chứ, chỉ cần Thanh Long Đường còn tồn tại, vậy chắc chân sẽ còn tìm đến anh. Có một bài học thất bại lần này rồi, Hoàng Hách không thế biết được lần sau đối phương sẽ còn đối xử với anh bằng cách nào.
Hoàng Hách không hề hiếu gì về Thanh Long Đường, nhưng nếu Thanh Long Đường có cao thủ hạng ba, vậy thì rất có khả năng sẽ còn có cao thủ hạng hai, thậm chí lè cao thủ hạng nhất. Để bảo đảm bân thân có thể sống tiếp tục một cách an toàn, Hoàng Hách không thế không cẩn thận.
Hơn nữa, kế cả bán thân Hoàng Hách không sợ, nhưng ở bên cạnh anh vẳn còn có rất nhiều bạn bè. Cho dù là Tô Lệ hay là Lý Yẽn, đều là những cô gái trói gà không chặt. Nếu Thanh Long Đường nhắm vào bọn họ, thì mấy cô gái này e râng sẽ gặp nguy hiểm. Còn về Liễu Vi Nhi, Hoàng Hách lại không lo lắng gì lắm, có hai cao thủ cấp tông sư như ông Liều và ông Trương bảo vệ, Thanh Long Đường nếu dám động vào Liễu Vi Nhi thì chẳng khác nào tự tìm đến cái chết!
“Đế mày sống thêm vài tiếng nữa vậy!” Hoàng Hách lạnh lùng nhìn người đàn ông mặc vest, trong mắt lóe ra một tia sáng. Một giây sau, đột nhiên ngồi xuống, điếm ngón tay vài phát vào người hân.
Sau đó, anh cời bỏ áo khoác ngoài đầy máu, chỉ mặc một chiếc áo len, rồi đi nhanh ra khói khu đất bó hoang này.
Đi ra khỏi khu đất đó, Hoàng Hách cũng không chần chừ, bắt luôn một chiếc taxi đi đến hiệu thuốc có quy mô khá lớn ở gần đó.
Nửa tiếng sau, Hoàng Hách xách một túi thuốc to bước ra khỏi hiệu thuốc, sau đó biến mất trong màn đêm.
Vài tiếng sau, đã là hơn mười giờ tối, bóng dáng cúa Hoàng Hách xuất hiện bên ngoài khu đất kia. Anh lúc này, túi thuốc to trong tay đã không thấy nữa, thay vào đó là một vỏ chai nước suối trong suốt. Từ ánh sáng lờ mờ bên đường, có thể thấp thoáng nhìn thấy trong chai nước suối kia dường nhưcó một nửa chai là bột màu trâng.
Đi vào trong khu đất, đến chỗ đống đá thấy vân còn hai người nằm ớ đó, Hoàng Hách bất giác thớ phào một hơi. Khu đất này cũng hẻo lánh, thêm vào toàn là phế thải, lại là buối tối, rõ ràng không thể cỏ ai đó lại đến đây vào lúc này được. Cho nên, cho dù đã cách bốn, năm tiếng, nhưng vẫn không ai biết ờ đây có người chết.
Vết máu trẽn nền đất đã đông cứng lại, bị gió lạnh thổi, mùi tanh của máu sộc lên mũi, từ phía xa dường như có mấy bóng dáng đang đến gần, Hoàng Hách dùng Vô Thượng Tiên Đồng nhìn, thì phát hiện ra chỉ là mấy con chó hoang đang đói khát.
Nhưng Hoàng Hách lại mặc kệ, đối với hai người trước mặt đã suýt giết anh đây thì anh không có chút thương hại nào. Anh ngồi xuống, Hoàng Hách cấn thận mở nắp chai nước suối trong tay, nhẹ nhàng lầc vài cái, bột màu trắng trong chai liền rơi xuống, rơi vào người đàn ông mặc vest.
Chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Khi chò bột này rơi lên người đàn ông mặc vest, sau khi rơi vào vết thương cúa hắn, bột màu trắng nhanh chóng được hòa tan. Đồng thời, một mùi thơm mát lạnh tỏa ra từ vết thương của hắn.
Hoàng Hách hơi nhíu mày, khóe miệng nhếch lên một vẻ lạnh lùng. Một lúc sau, ngón tay của anh điểm liên tiếp vào người hăn.
Nói cũng lạ, khi Hoàng Hách điếm liên tiếp vào người hẳn, mùi thơm mát lạnh trên vết thương cúa hân đột nhiên không còn nữa.
“Hi hi, Thanh Long Đường, uy lực của Dung Huyết Tán sẽ khiến chúng mày phải kinh ngạc đấy!”, Hoàng Hách cười khẩy một tiếng: “Tao đã đóng mạch máu của mày rồi, để Dung Huyết Tán tồn tạn trong cơ thể mày, bốn tiếng sau các huyệt đạo được giái, dược lực cúa Dung Huyết Tán sẽ hoàn toàn được bộc phát. Bốn tiếng, đủ đế mày trở về Thanh Long Đường, đừng khiến tao thất vọng nhé!”.
Hoàng Hách lẩm bẩm vài câu, sau đó đột nhiên nhấc chân lên, đá vào sau lưng người đàn ông mặc vest. Làm xong những việc này, Hoàng Hách lại nhìn hần một lần nữa, rồi nhanh chóng nấp vào một chô tối khuất.
Hai phút sau, ngón tay cúa hắn đột nhiên động đậy, một giây sau, hắn ngồi phắt dậy khỏi nền đất theo một phản xạ có điều kiện.
“Á, mình vẫn chưa chết!”, hần sờ lên mặt mình, khuôn mặt nở nụ cười vui sướng: “Ha ha, thằng cha đấy thế mà lại không giết mình! Xem ra hắn đúng là sợ danh tiếng cúa Thanh Long Đường nên mới tha cho mình!”.
“Nhưng mày sẽ hối hận đấy, tao sẽ báo cáo tình hình của mày cho đà chủ, lần sau giết mày ât sẽ không để thất bại nữa!”, người đàn ông mặc vest cười khẩy một tiếng rồi đứng dậy, sau đó nhìn vào cơ thế đã cứng đờ của đồng bọn, cười khẩy một tiếng: “Loại vô dụng, nếu không phái mày thất bại thì sao tao bị thê thảm thế này chứ!”.
Vừa nói, hần cầm lẩy khấu súng bần tỉa bên cạnh người này lên, sau đó cầm cả khẩu của hân lên nữa, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Nhìn bóng dáng phía sau của người đàn ông mặc vest, Hoàng Hách từ trong bóng tối chậm rãi bước ra. Ánh mắt của anh vô cùng sắc lạnh, như một tảng băng nghìn năm, khiến người khác cảm thấy không rét cũng phải run.
Sau khi chờ cho hắn đi khỏi, Hoàng Hách trở lại đống đá kia. Nhìn thi thể của tay súng bẳn tỉa đã bị anh giết, ánh mắt Hoàng Hách lộ ra một vẻ thương hại.
“Đồng bọn của mày không thu dọn thi thế cho mày, thôi tao tiên mày một đoạn vậy, đế tránh cho thi thế mày trở thành đồ ăn của bọn chó hoang”.
Vừa nói, Hoàng Hách lại lôi chai nước suối ra, đổ chổ bột trắng bên trong xuống. Khi chỗ bột trắng gặp những vết máu tươi đã bị khô cứng, vẩn lập tức hòa tan. Một lúc sau, những bọt khí màu trắng thi nhau nổi lên, mỗi lúc một nhiều mỗi lúc một đặc hơn.
Khi chồ bọt trâng tràn khắp thi thể cúa tay súng bắn tía, những vết máu trên thi thế của hần và ớ trên mặt đất đều tỏa khói màu trắng, rồi hòa tan nhanh đến mức mắt thường cũng có thế nhìn thấy được. Chưa đầy năm phút, toàn bộ cơ thể hắn và những vết máu trên mặt đất đều hoàn toàn bị hòa tan, đến mức xương cũng không còn nữa.
Nhìn vết tích màu đỏ sẳm còn lưu lại trẽn nền đất, Hoàng Hách nói nhỏ một câu: ‘Tiếc là điều kiện của tao lúc này chỉ có thể điều chế ra Dung Huyết Tán loại đơn giản, uy lực không đủ mạnh, nếu chờ đến khi tao tu luyện đến cảnh giới trúc cơ, cơ thể mờ ra đan điền, sân sinh ra một luồng chân hỏa, đủ để cho tao mớ lò luyện đơn, thì tao có thể điều chế ra loại Dung Huyết Tán vô cùng mạnh, đến lúc đó, kế cả người có mạnh đến đâu chạm vào nó cũng ầt phải chết!”.