Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa hung hăng lao vào trong, thấy cảnh tượng trước mắt thì hốt hoảng hét lên. Chỉ thấy Tô Lệ nằm thẳng cẳng dưới đất, còn Hoàng Hách thì nằm đè lên người cô, nhất là cái miệng của Hoàng Hách, lúc này lại trùng hợp đang dính vào miệng của Tô Lệ.

“Ơ…”.

Tô Lệ mở to mắt, nhìn vào khuôn mặt đang áp sát mình, trong đầu ‘rầm’ lên một tiếng, đầu óc trở nên trống rỗng.

Không chỉ là môi, ngực của Hoàng Hách cũng dán chặt lên ngực của cô, đè cô suýt bẹp.

“Hu… nụ hôn đầu của mình thế mà lại dành cho tên này”, trong lòng Tô Lệ muốn gào lên, định đưa tay đẩy Hoàng Hách ra.

Nhưng lúc này không biết có phải là cố tình không, Hoàng Hách lại đưa lưỡi ra liếm lên môi của Tô Lệ.

“Á, Hoàng Hách, tôi giết anh!”, một tiếng hét như xé không gian vọng ra từ một phòng nào đó, lúc này tất cả mọi người trong ký túc đều ồn ào cả lên.

Sát khí mạnh quá!

Trong phòng, Hoàng Hách ngại ngùng ngồi trên giường, vẻ mặt đầy buồn bã.

Trên chiếc giường đối diện với anh, Tô Lệ đang ôm đầu gối, đầu rúc giữa hai đầu gối, không biết đang nghĩ gì.

Bên cạnh anh, cô gái buộc tóc đuôi ngựa và cô gái tóc ngắn đang nhìn Hoàng Hách với vẻ mặt đầy nghiêm nghị, như thể cảnh sát đang thẩm vấn phạm nhân vậy.

“Anh là Hoàng Hách đúng không?”, cô gái buộc tóc đuôi ngựa tức giận nói to: “Nói đi, có phải anh cố tình cướp đi nụ hôn đầu của Lệ Lệ không?”.

Hoàng Hách cứng họng, không có gì để nói. Thực ra thì anh không cố ý đè lên người Tô Lệ, hôn môi Tô Lệ cũng không phải suy nghĩ ban đầu của anh, nhưng đưa lưỡi ra liếm môi Tô Lệ, thì đúng là anh chủ động thật. Lúc đó cũng không biết đầu óc bị sao, Hoàng Hách như thể bị ma xui quỷ khiến vậy.

“Anh tưởng không nói gì là được sao?”, cô gái buộc tóc đuôi ngựa là một người nóng tính, thấy Hoàng Hách không nói gì, liền xắn tay áo lên hung hăng nói: “Tôi biết võ đấy, có tin một cú đấm của tôi khiến anh trở thành đầu heo luôn không?”.

Vừa nói cô gái buộc tóc đuôi ngựa khua nắm đấm trong tay, vẻ mặt đầy uy hiếp.

“Nhược Nam!”, cô gái tóc ngắn bên cạnh vội vàng kéo cô gái buộc tóc đuôi ngựa lại, như thể sợ cô gái buộc tóc đuôi ngựa ra tay thật.

“Tiểu Nhã, cậu đừng ngăn tớ”, cô gái buộc tóc đuôi ngựa bực mình nói: “Hoàng Hách, là đàn ông thì anh nói gì đi, anh định chịu trách nhiệm thế nào đây!”.

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa”, đúng lúc này Tô Lệ tự nhiên ngẩng đầu lên. Điều khiến mọi người ngạc nhiên là trên mặt cô không hề có dấu vết của nước mắt, chỉ có khuôn mặt đang đỏ ửng.

“Lệ Lệ, thì ra cậu không khóc à?”, lúc này đến lượt cô gái buộc tóc đuôi ngựa ngạc nhiên: “Tốn công mình lo cho cậu nãy giờ”.

Vừa nói cô gái buộc tóc đuôi ngựa quay sang trừng mắt với Hoàng Hách: “Hoàng Hách, anh tự giải thích với Lệ Lệ đi”.

Hoàng Hách đứng dậy, áy náy nhìn Tô Lệ: “Người đẹp Tô, tôi…”.

“Anh đừng nói nữa”, Tô Lệ nhìn Hoàng Hách, ngắt lời của Hoàng Hách: “Không cần biết có phải anh cố tình hay không, dù sao nụ hôn đầu của tôi đã bị anh cướp mất, anh phải chịu trách nhiệm! Từ giờ trở đi, anh chính là bạn trai của tôi!”.

“Từ nay trở đi, anh chính là bạn gái của tôi!”, Tô Lệ nhìn Hoàng Hách, nói một cách kiên định.

“Cái gì?”, cô gái buộc tóc đuôi ngựa giật nảy mình: “Lệ Lệ, không phải cậu bị ngã đến mức ngốc đi đấy chứ? Cậu để cho tên này hời như thế à?”.

“Đúng thế, Lệ Lệ, cậu phải nghĩ cho kỹ đó”, cô gái tóc ngắn cũng kéo tay Tô Lệ khuyên.

Nhưng Tô Lệ vẫn một lòng kiên quyết, như thể đã hạ quyết tâm rồi vậy, cho dù hai cô gái kia có khuyên nhủ thế nào cũng không lung lay. Hai mắt cô và Hoàng Hách nhìn nhau không chớp.

“Người đẹp Tô, cô đừng đùa nữa”, Hoàng Hách cũng đơ người. Vừa rồi anh đã nghĩ ra các loại tình huống, nhưng tình huống duy nhất không nghĩ ra lại chính là điều này.

“Tôi không đùa”, Tô Lệ lắc đầu, cố chấp nói: “Hoàng Hách, khi tôi còn nhỏ, bố tôi đã tìm một người đức cao vọng trọng xem bói cho tôi. Người đó nói với bố tôi rằng, sau này ai có được nụ hôn đầu của tôi thì đó chính là người đàn ông của tôi”.

“Ha, Lệ Lệ, xem bói đều là lừa đảo hết đấy, lời của bọn họ mà cậu cũng tin à?”, cô gái buộc tóc đuôi ngựa há hốc miệng, không thể ngờ Tô Lệ lại đưa ra một lý do như vậy.

“Không, người đó thì khác!”, ánh mắt Tô Lệ có hơi lờ mờ, như thể đang nhớ lại chuyện gì đó, trong ánh mắt hiện rõ vẻ ngưỡng mộ mạnh mẽ.

Hoàng Hách nhìn Tô Lệ có vẻ hơi mất hồn, trong lòng hơi cảm thấy rung động.

Tô Lệ rất xinh đẹp, nếu Hoàng Hách nói không rung động thì là giả dối. Nhưng Hoàng Hách không muốn vì nụ hôn đầu mà Tô Lệ phải trở thành bạn gái của anh. Nói khó nghe một chút nếu giờ Hoàng Hách đồng ý, thì anh chính là đang giậu đổ bìm leo.

Hoàng Hách kể cả thật sự muốn Tô Lệ trở thành bạn gái của anh, thì cũng phải dựa vào tình cảm thật sự để khiến cô rung động, khiến cô cam tâm đồng ý với anh.

“Người đẹp Tô, tôi…”, trầm tư một lúc, Hoàng Hách cuối cùng vẫn quyết định từ chối.

Nhưng đúng lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh, sau đó một người thanh niên chen giữa đám người sải bước đi vào.

“Lệ Lệ, anh nghe nói em về trường nên lập tức đến gặp em luôn”, người thanh niên vừa đi vừa tỏ vẻ phóng khoáng chỉnh lại tóc mái

Nhưng câu nói của anh ta lập tức dừng lại, vì anh ta nhìn thấy Hoàng Hách, nhất là nhìn thấy ánh mắt của Tô Lệ lúc này lại đang nhìn về phía Hoàng Hách, sắc mặt anh ta lập tức sầm lại.

“Hắn là ai?”, giọng nói của người thanh niên vô cùng sắc lạnh: “Đây là ký túc xá nữa, mày là đàn ông sao lại vào đây, cút ra ngoài cho tao!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK