“Sao thế?”, trong mắt Hoàng Hách lộ ra một vẻ thiết kiên nhẫn. Tên mập này nếu còn được đằng chân lân đằng đầu, anh sẽ dạy cho hắn bài học luôn.
Từ lúc đầu đến giờ, Hoàng Hách luôn không đế ý quá nhiều đến người này, không phải vì sợ tên mập này, mà không muốn dây dưa với loại người nhu tên mập. Trong mắt Hoàng Hách, loại người như tên mập giống như con chó dại ngoài đường, bị cắn một phát sẽ chẳng nhẽ lại cắn lại.
Nhưng, nếu con chó dại này còn được đằng chân lân đằng đầu, không biết điều, Hoàng Hách sẽ sẵn sàng xử con chó dạỉ này một trận nên thân, để hắn sau này cụp đuôi làm người, à không, cụp đuôi làm chó.
Tên mập đang định nói gì đỏ, bên ngoài đột nhiên vọng lên dồn dập tiếng bước chân, hắn im lặng nhìn ra ngoài, chỉ thấy một đám người đang đi nhanh tới. Đám người này phải có đến mười người, ai nấy đều mặc áo đồng phục, vừa vào đến cửa, tên cầm đầu trông có tướng lãnh đạo lập tức nhìn xung quanh.
Khi ánh mắt của anh ta nhìn đến tên mập, khuôn mặt không khỏi lộ niềm vui mừng, sau đó khúm núm chạy tới.
“Phó tống Hồ, chào anh!”, người này hồ hởi mỉm cười nhìn tên mập, trong giọng nói đầy vẻ nịnh hót.
“Cục phó Khưu, anh vẫn thế nhỉ!”, tẻn mập nhìn tư thế khúm núm của cục phó Khưu cảm thấy rất hài lòng, hắn liền ưỡn ngực, nói với giọng quan chức: “Đến nhanh đấy, tốt, tốt lắm!”.
Giọng nói của tên mập vô cùng ngạo mạn, đầy vẻ hách dịch, nếu người nào không biết lại tưởng tên mập này là một viên quan lớn ấy chứ.
Nhưng Hoàng Hách lại nghe ra, cục phó Khưu vừa xuất hiện này lại gọi tên mập là phó tổng Hồ, rõ ràng không phải là quan chức gì cả. Còn cục phó Khưu này tuy không biết là cục phó của cục gì, nhưng dù sao cũng là người ờ cấp cục phó rồi, gặp tên mập lại như gặp bố đẻ mình vậy, chỉ thiếu nước nằm xuống liếm chân hắn thôi.
“Phó tổng Hồ gọi, anh em đương nhiên phải đến ngay lập tức rồi!”, cục phó Khưu ha ha cười lên, trong giọng nói từ đầu đến glờ đều lộ ra một vẻ thấp kém hơn: “Không biết phó tổng Hồ gọi tôi đến có chuyện gì?”.
“Là thế này, tôi vừa ớ Dưỡng Hư Đường này mua thuốc, đột nhiẻn phát hiện ra Dưỡng Hư Đường này không những có hiện tượng lừa dối người tiêu dùng, còn có hiện tượng bán thuốc giả nữa. Tôi bảo anh đến đây, là để anh điều tra hiệu thuốc này thật rõ, tránh đế người dân bị lừa thì khổ.
“Hỉ, phó tổng Hồ nói phải! Kiểm tra, giờ kiếm tra luôn!”, vừa nól, sắc mặt cục phó Khưu nghiêm nghị, quay đầu lại lập tức trớ nên vô cùng nghiêm túc: “Mấy người đều nghe thấy rồi chứ, có người dân tố cáo ở đây bán thuốc glả, mọi người đều nghe cho rõ đây, Cục quản lý dược chúng ta không thể vu oan cho một người tốt, cũng không được bỏ qua bất kỳ một thương nhân bất lương nào!”
Ngập ngừng một lúc, sau khi cục phó Khưu ra lệnh xong, một đoàn hơn mười người lập tức đều hiếu và bắt đầu tản ra, vài người giải tán đám người khám bệnh, những người còn lại, đấy nhân viên của Dưỡng Hư Đường ra, xông thắng vào trong tủ thuốc, rồi cầm vài loại thuốc lẽn, giả vờ kiếm tra.
Nhìn bộ dạng của đám người này, trong lòng Hoàng Hách không khỏi buồn cười. Tuy đám người của Cục quản lý dược này ai nấy đều trông có vẻ như đang kiếm tra vô cùng tí mỉ, nhưng đám người này đều là dản văn phòng lâu năm, không hiểu gì về dược lý cả, nếu tiến hành kiếm tra thật, làm gì biết phân rõ thuốc giả thuốc thật chứ.
Động tĩnh ở bẽn ngoài khiến vị giám đốc vừa đi vào phòng làm việc lại đi ra, vừa nhìn thấy khí thế của Cục quản lý dược, lập tức thầm thốt lên một tiếng không tốt. Sau đó giám đốc đi đến trước mặt cục phó Khưu, lớn tiếng kháng nghị nói: “Cục phó Khưu, anh đừng nghe người khác nói linh tinh, hiệu thuốc chúng tôi xưa nay đều coi trọng chữ tín, làm ăn kinh doanh đàng hoàng tử tế!”.
“Hừ!”, mặt cục phó Khưu đầy vẻ nghiêm nghị: “Cục quản lý dược chúng tôi làm việc, cần anh phải dạy sao?”.
Nghe thấy lời của cục phó Khưu, vị giám đốc đó cũng đành thở dài. Nhưng gương mặt anh ta lại không hề sợ hãi, chỉ thở dài rồi đi sang một phía, cầm điện thoại lên gọi vào một số và nhỏ giọng nói vài câu.
“Cục phó, phát hiện ra rồi!”, đúng lúc này, một giọng nói vọng ra, chỉ thấy một người giơ một gói thuốc tây được đóng gói nguyên vẹn ra lên tiếng nói: “Thuốc này đóng gói có vấn đề!”.
“Chỗ tôi cũng phát hiện ra rồi!”, một người ờ quầy thuốc Đông y khác cũng bốc một nẳm thuốc ra nói: “Chồ thuốc này tôi ngửi thấy mùi không đúng, chắc là thuốc giả!”.
Thấy giọng nói của bọn họ, mấy người khác cũng lập tức mồm năm miệng mười nói to, và không ngoại lệ, bọn họ đều là phát hiện ra có thuốc giả.
Hoàng Hách lạnh lùng nhìn đám người này, gương mặt bất giác lộ ra nụ cười khẩy. Chồ thuốc Tây kia anh không biết, nhưng chỗ thuốc Đông y trong tay người của Cục quản lý dược cho rằng là thuốc giả, Hoàng Hách vừa nhìn đã nhận ra. Sau khỉ có Y Tiên Truyền Thừa, anh đã hoàn toàn hiếu về Đông Y một cách triệt đế, và chưa ai đạt được mức độ đó cả, chỉ nhìn qua một cái, là có thể biết được thuốc đó tốt hay không.
Ví dụ như Đan Sâm mà trong tay người kia đang cầm, màu đỏ tươi, đường vân rõ nét, dù nhìn từ ngoại hình hay từ màu sắc, đều là hàng loại một. Nhưng một thanh Đan Sâm như vậy lại bị người ta nói là thuốc giả. Rồi nhìn thêm thuốc trong tay mấy người khác, cũng đều như vậy, Hoàng Hách có thể khẳng định, những người này rõ ràng đều đang ăn nói vớ vẩn!
Hoàng Hách vẫn chưa thế hiện gì hết, anh đang nhìn vị giám đốc kia, khóe miệng lộ ra vẻ hiểu kỳ. Phải biết là nếu một hiệu thuốc bình thường xảy ra chuyện như vậy, người quản lý và nhản viên của hiệu thuốc đó đã hổn loạn lảu rồi, nhưng vị giám đốc này đến lúc này vẫn chưa hoang mang gì cả, ngược lại còn bình tĩnh ngồi thản nhiên ờ một phía.
Không chỉ anh ta, kế cả các nhản viên khác trong hiệu thuốc cũng đều như vậy, trẽn khuôn mặt không hề có sự lo lắng.
“Đúng là một hiệu thuốc kỳ lạ!”, Hoàng Hách nhếch miệng, trong lòng dấy lẽn cảm giác kỳ lạ.