Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

‘Trời ơi, màu xanh này, xanh sáng tinh khiết đó, thằng ranh này may mắn thật, thế mà lại cược lãi được viên ngọc bích như thế!”.

Sự bàn tán của mọi người lặp tức lan dần đến xung quanh, một lúc sau, toàn bộ đại sảnh đá thô đều trờ nẽn sõi động. Đối với người thích cược đá mà nói, không có gì vui hơn khi được chứng kiến sự ra đời của một viẻn ngọc bích có chất lượng đẹp cả.

Chỉ có sắc mặt của người trung niên mặt rỗ sa sầm lại. Không ngờ một tay chơi mới lại có thế may mắn như vậy, cược lãi đã đành, lại còn lãi to nữa.

“Mẹ kiếp, số đỏ thế không biết!”, hắn hung dữ chửi lẻn một câu, cơ thế hắn thì từ từ lùi về phía sau.

“Chờ đã!”, ai ngờ, hắn vừa đi được vài bước thì bị ngăn lại.

Hắn nhìn mấy người chặn hắn lại, trong ánh mắt đầy vẻ tức tối: “Mấy tên bảo vệ thối tha mà cũng dám chặn tao, mẹ kiếp, mau tránh ra cho bố mày đi!”.

Mấy tên bảo vệ cũng tức vì người trung niên mặt rỗ này ăn nói không nể nang, nên lúc này mới tự động ra chặn hắn, trong lòng khó thánh khỏi có chút bất an, dù sao đốl phương cũng là khách hàng, bọn họ là nhân viên của đại sảnh đá thô thì không được vô cớ đắc tội với khách.

Nhưng lúc này lại nghe thấy chính miệng hắn mở miệng là nói bảo vệ thối tha, mở miệng là xưng bố mày, cơn giận dữ trong lòng mấy tên bảo vệ lập tức bị châm ngòi.

Đều là thanh niên trẻ, sao mà không bức xúc được.

Hất mặt một cái, mấy tên bảo vệ liền vây quanh hắn: “Xin lỗi anh, vụ cược đá vừa rồi anh còn chưa thực hiện!”.

“Im đi, mấy thằng bảo vệ thối tha chúng mày chẳng qua chỉ là chó trông nhà mà cũng đòi chặn tao? Mẹ nó chứ tránh hết ra cho bố mày đi!”, hắn nghe thấy bảo vệ nhắc đến chuyện cược đá, liền tức giận: “Còn không tránh ra bố mày sẽ cho chúng mày mất hết việc!”.

Đúng lúc này, một giọng nói glà cỗi nhưng tràn đầy tinh thần đã vọng đến: “Bọn họ là nhản viẽn của tôi, bị đuối việc hay không chưa đến lượt cậu lẻn tiếng!”.

Chỉ thấy ông chủ của chợ đá thô, õng lão đó từ từ đi tới nói với người trung niên mặt rỗ: “Còn cậu, đặt cược ở chỗ tôi thì phải thực hiện, chứ giữa chừng lén lút trốn đi, lão già này không đồng ý đâu!”.

“Ông chủ, làm người thì nên giữ lại một đường…”, hắn nhỏ giọng nói với ông lão, trong giọng nói còn có chút cảnh cáo: “Tôi là người của Tập đoàn Thấm Thị đấy!”.

Nghe thấy lời nói của người trung niên mặt rỗ, những người đứng xung quanh hóng cũng đột nhiên im lặng, ánh mắt nhìn hắn cũng có phần kiêng nế.

Tập đoàn Thầm Thị có địa vị rất cao ở Hải Thành, kể cả là người ở bậc trung, thì người bình thường cũng không dám đắc tội.

Nhìn ánh mắt kiêng nế của mọi người, mặt người trung niên mặt rổ lộ vẻ đắc ý. từ ngày con gái hắn lấy được người của Tập đoàn Thẩm Thị, được người “con rế” lớn tuổi hơn cả hắn hỗ trợ, chỉ trong vài năm ngắn ngủi hắn từ nhân viên của một công ty bình thường trở thành một ông chủ có tiếng ở Hải Thành. Hơn nữa có chỗ dựa là nhà họ Thấm, trên thương trường gần như không ai dám làm khó hắn.

Nhưng khi người trung niên mặt rỗ đang trong trạng thái vô cùng đắc ý, ông lão kia lại lên tiếng: “Kế cả cái ông Thấm Vũ Long của Tập đoàn Thẩm Thị đến đây cũng đừng hòng nuốt lời!”.

“Hả?”, ngay lập tức, hắn sững sờ, trong mắt hắn lộ ra vẻ khó tin, cứ thế nhìn ông lão mà không nói được gì.

ở Hải Thành, số người dám gọi thẳng cái tên Thẩm Vũ Long chỉ đếm trên đầu ngón tay, là chủ tịch của Tập đoàn Thẩm Thị, gia chủ hiện tại của nhà họ Thẩm, sự uy nghiêm của Thẩm Vũ Long không hề kém hơn so với các quan lớn ờ trong thành phố, những người bình thường gặp ông ta, chỉ dám cung kính gọi một tiếng chủ tịch Thấm, chỉ có một số nhân vật quyền cao chức trọng trong thành phố mới dám gọi thẳng cái tên Thấm Vũ Long. Không ngờ ông lão trông có vẻ tầm thường này lại dám gọi thắng cái tên đó.

Người này không hiếu quy tắc thì chắc chắn là không phải, có thế tự mình thành lập nên con phố ngọc bích ở Hải Thành này, sao có thế không biết địa vị của gia chủ nhà họ Thấm chứ.

“Ông là”, nghĩ một lúc, hắn lập tức cúi người, hỏi nhò ông lão.

‘Tôi là ai không quan trọng, nhưng nếu cậu dám nuốt lời ờ cửa hàng của tôi, tôi nói không được thì sẽ đích thân đến nhà họ Thẩm, bảo Thẩm Vũ Long cho tôi một lời giải thích rõ ràng!” ông lão dửng dưng nhìn hắn, trong ánh mat đầy vẻ kiên định.

“Đừng, đừng!”, người trung niên mặt rỗ lắc đầu lia lịa, vội vàng nói: “ông hiểu nhầm rồi, sao tôi có thề nuốt lời chứ, chỉ là tôi hơi đau bụng nên muốn đi nhà vệ sinh thôi! Với lại, viên đá thô của thằng ranh đó vẫn chưa mở ra hẳn hoàn toàn đúng không”.

Ồng lão lườm hẳn một cái, rồi cười giả lả: “Vậy cậu mau đi vào nhà vệ sinh đi, đừng có để tôi phải chờ lâu”.

“Không… không cần nữa…”, hắn lau mồ hôi, ton hót nói: “Cái bụng tôi cũng kỳ lạ thật, vừa rồi còn đau muốn chết, thế mà giờ lại không sao nữa!”.

“ừ, vậy thì chờ đi!”, ông lão không nhìn hắn nữa mà quay người nhìn về phía Hoàng Hách, híp mắt cười nói: “Cậu thanh niên may mắn đấy, thế mà lại mờ ra được một viên ngọc bích như vậy. Không biết cậu muốn cắt tiếp hay là bán luôn cho dù là tình trạng nào, ông già này có thể đảm bảo, ván cược này của cậu thắng rồi”.

Hoàng Hách cảm nhận được thiện ý trong lời nói của ông lão nói với mình, bèn hỏi: “Không biết hai lựa chọn này thì có gì khác nhau khỏng?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK