Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng ông lão ấy dường như vẫn râì cố chấp, không giải huyệt được cho mấy người đó thì không cam tâm, nên vẫn cứ thử không ngừng.

Sau một phen thử tiếp, mấy người đều bị giày vò đến chết đi sống lại, đến cả người đầu têu như Hoàng Hách cũng không nhìn được tiếp nữa.

“ông Liều, ông nhìn xem…”, Sử Mẳn Siẻu nói với ông Liễu bằng giọng lo lắng.

Ông Liễu gật đầu, sau đó lớn tiếng nói: “Ông già kia, đủ rồi, huyệt đạo này ông không giải được đâu”.

“Thôi đi! Tôi đây mười tuổi học y, ba mươi tuổi tiếp xúc với điếm huyệt, giờ đã nghiên cứu cũng được chín mươi năm rồi, làm sao có chuyện không giải được mấy huyệt đạo cỏn con này chứ”, ông lão râu tóc bạc phơ kẻu lẻn với giọng không phục, hai tay lại điểm liên tiếp với bộ dạng không cam tâm.

“Hoàng Hách, còn tiếp tục nữa thì họ sẽ chết mất”, không còn cách nào, ông Liều đành nhìn sang Hoàng Hách.

Hoàng Hách gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự đồng tình. Nhìn mấy người này chịu sự giày vò của ông lão kia, sự tức giận trong lòng Hoàng Hách cũng hoàn toàn tan biến. Hơn nữa, ông Liều nói rất đúng, còn tiếp tục nữa thì mấy người này chắc chắn sẽ không thế chịu nổi, nhỡ chết ở đây thì không hay rồi.

Thế là Hoàng Hách nói to: “ồng ơi, thủ pháp điếm huyệt này của cháu vô cùng đặc biệt, ông không giải được đâu!”.

“Im đi, ông đây có thủ pháp điếm huyệt nào mà không từng gặp, sao có thế không giải được huyệt đạo do một cậu nhóc như cậu điềm chứ?”, ông lão cứ mở miệng là xưng ông đây, làm gì còn bộ dạng tiên phong đạo cốt như lúc trước nữa.

Hoàng Hách cạn lời, không ngờ một ông lão trước mặt đây dường như sắp xuống lồ rồi còn cố chấp như vậy. Nhưng đảo mắt nhìn, ánh mắt Hoàng Hách động một cái, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười mờ ám.

“Ông ơi, thuật điểm huyệt này của cháu vô cùng kỳ diệu, không giải bừa được đâu, nhất là huyệt Thiên Đột, ông đừng có điểm đó!”, Hoàng Hách đột nhiên cao giọng nói.

“Hừ, thằng nhóc cậu sợ tôi điềm huyệt Thiên Đột chứ gì, được, cậu nói không được điếm, thì tôi cứ điểm đấy!”, vừa nói, ông lão ra tay nhanh như chớp, điểm nhanh vài phát trong ánh mắt sợ hãi của mọi người.

Mấy người này đều như sắp khóc, làm gì có người như vậy chứ, người ta đã nói không được điếm rồi, ông già này lại cứ một mực điếm vào, thế này rõ ràng rằng lấy tính mạng của bọn họ ra làm trò đùa chứ còn gì nữa.

Nhưng chưa chờ cho bọn họ định thần lại, cơ thể của bọn họ tự nhiên nhẹ bang, cả người thế mà lại có thế cử động được.

“Ha ha ha, cử động được rồi, có thế cử động rồi!”, mấy người mặt mũi giàn giụa nước mắt, sau khi chịu một phen giày vò vừa rồi, lúc này đột nhiên có thế cử động được, bọn họ đều vui sướng đến mức chảy nước mắt.

“Nhóc con, cậu lừa tôi!”, ông lão râu tóc bạc phơ tức giận hét lên!

“Ông ơi, cháu đâu có lừa ông”,

Hoàng Hách nhìn ông lẫo với vẻ mặt vô tội, trong mắt ánh lên nụ cười.

“Chẳng phải cậu nói không được điểm huyệt Thiên Đột sao, vì sao huyệt đạo của bọn họ lại được giải rồi?”, ông lão lớn tiếng trách.

“Đúng thế, cháu đâu có nói linh tinh, huyệt Thiên Đột đúng là không được điềm mà!”, Hoàng Hách nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng mà ông ơi, ông cũng đâu có điểm huyệt Thiên Đột đâu!”.

“Chuyện này…”, ông lão cứng họng, đứng sững sờ ra đó.

“ông tốt bụng thật đó!”, Hoàng Hách khâm phục nói: “Tuy miệng ông nói điểm huyệt Thiên Đột, nhưng thực ra lại điếm huyệt Khí Hợp cách huyệt Thiên Đột chưa đến nửa đốt ngón tay, chứng tỏ ông không hề muốn làm tổn hại đến tính mạng họ”.

Ánh mắt ông lão nhìn vào Hoàng Hách, một lúc không rời đi. Một lúc sau, ông ấy mới thỏ dài một cái: “Được lắm, nhóc con thế mà lại hoàn toàn biết được tính của lão già tôi đây, cậu được lắm!”.

“Đó là vì cháu biết, là một bác sĩ sẽ vô cùng coi trọng mạng sống, tuyệt đối sẽ không vô cớ làm những việc tổn hại đến tính mạng!”, Hoàng Hách trịnh trọng nói.

“Cảu nói coi trọng mạng sống rất hay!”, ông lão vổ tay cười to: “Nghe giọng nói của cậu, cậu cũng là một bác sĩ sao!”.

“ông già kia, Hoàng Hách nối tiếng hơn bác sĩ chân đất như ông nhiều đó!”, lúc này, ông Liễu cười ha ha xen ngang: “Ông đi xem đi, giờtrẻn tivi báo chí đều đăng toàn những bài về Hoàng Hách đấy!”

Vừa nói, ông Liễu kể đạj khái về những sự tích mấy ngày hôm nay của Hoàng Hách một lượt, ông lão tóc bạc không khỏi gật đầu, càng thêm tán thưởng Hoàng Hách: “Một bác sĩ tốt hay xấu không phải nằm ớ y thuật có tinh thông hay không, mà là nằm ở y đức! Hoàng Hách, cậu làm tốt lắm!”.

Hoàng Hách cũng nói khách sáo vài câu, cứ như vậy, hai người già và một thanh niên tré cứ thế tán chuyện rất lâu, trông vô cùng hợp nhau.

Thấy cảnh tượng này, sử Mẫn Siêu cũng biết điều, đưa đám người của Cục quản lý dược rời khỏi đó, Dưỡng Hư Đường lại trở về vẻ yên bình vốn có.

Còn Hoàng Hách, được hai ông lão mời đến sảnh sau của Dưỡng Hư Đường Hoàng Hách nhìn bộ dạng của hai ông lão này, dường như có chuyện gì muốn thương lượng với mình vậy.

Sảnh sau của Dưỡng Hư Đường, trang trí theo phong cách cổ xưa và rất sạch sẽ, nếu không phải còn có mấy đồ điện hiện đại, Hoàng Hách thậm chí còn tường mình đã xuyên không đến thời kỳ cổ đại nữa.

“Hai ông, có gì cứ nói đi ạ!” Hoàng Hách hít sâu một hơi, chủ động hỏi.

Hai ông lão nhìn nhau, trên khuôn mặt lóe lên vẻ do dự, như thể đang phải đưa ra lựa chọn vậy.

Hoàng Hách im lặng chờ đợi, hai ông lão này càng nhưvậy, càng chứng tỏ chuyện này không hề đơn giản. Chỉ là trong lòng anh có một thắc mắc, anh và hai ông lão này mới quen nhau được một lúc, bọn họ có chuyện lớn gì cần thương lượng với anh chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK