Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, hơn mười phút, chiếc Mercedes Maybach S600 đã dừng ờ trong một khu nhà cũ.

“Chính là ở đây sao?”, nhìn tòa nhà vô cùng cũ kỹ, Hoàng Hách hỏi với giọng không châc chân.

“Đúng vậy, Hứa Tịnh ở đây đấy!”, Lộ Phong gật đầu nói: “Hai vợ chồng Hứa Tịnh đều là người chịu kham chịu khó, bình thường ăn uống tiết kiệm, mới vài năm đã mua được nhà rồi. Tuy cũ một chút, nhưng so với người bằng tuổi thì cũng là rất tốt rồi”.

Vừa nói, hai người đã xuống xe, đi vào cầu thang bộ tối tăm.

Hứa Tịnh ớ tầng sáu, vì lo lắng nên hai người gần như là chạy lên tầng, chưa đầy nửa phút đã lên đến tầng sáu.

Một giây sau, lông mày của hai người nhíu mạnh, nhất là Hoàng Hách, trong mắt lóe lên sát khí.

Chỉ thấy trên cửa nhà Hứa Tịnh có rất nhiều lổ, nhìn cũng biết là bị dụng cụ sâc nhọn chém, nhìn từ lồ trên cửa vào trong, chỉ thấy nền nhà Hứa Tịnh đầy những vết máu tươi.

Nhà Hứa Tịnh đã xảy ra chuyện thật rồi!

Nhìn vũng máu tươi bên trong chiếc cửa bị chém nát kia, mắt Hoàng Hách lập tức đỏ hoe.

Tuy anh đã không còn tình cám nam nữ như mấy năm trước với Hứa Tịnh, nhưng tình cảm càng giống tình thân hơn cũng tự nhiẻn nảy sinh, gặp lại nhau sau ba năm xa cách, cảm nhận được sự quan tâm và bao bọc không thay đối của Hứa Tịnh đối với anh, Hoàng Hách bất giác coi người chị khóa trên mà mình từng yêu này như một người chị ruột vậy.

Giờ đây, thấy trong nhà Hứa Tịnh rõ ràng đã xảy ra chuyện, sao mà khiến Hoàng Hách không sốt ruột cho được, hơn nữa vũng máu tươi đó, rõ ràng là có người bị thương.

“Hoàng Hách, cậu đừng lo lắng!”, Lộ Phong giơ tay ra vỗ lên vai Hoàng Hách, an úi nói: “Biết đâu sự việc không nghiêm trọng như vậy, giờ quan trọng nhất là tìm thấy người nhà Hứa Tịnh rồi tính”.

“Đúng vậy, biết đâu bọn họ không bị gì thì sao!”, trong mắt Hoàng Hách lộ ra một tia hy vọng. “Đúng thế, có vết máu không có nghĩa là bọn họ xảy ra chuyện. Chúng ta vào trong tìm họ đi”.

Đưa tay ra đẩy, cánh cửa hỏng nát kia liền mờ ra, Hoàng Hách và Lộ Phong cùng đi vào trong phòng.

Vào trong nhà Hứa Tịnh, chí thấy nền nhà đầy vết máu. Tủ lạnh, ti vi đều bị đập nát. Những chiếc tủ trong nhà công bị ném ra, như thể vừa gặp phải một trận cướp vậy.

Nhưng ngoài những thứ này ra, trong phòng không thấy bóng dáng của Hứa Tịnh và chồng cô ấy đâu cả.

“Hoàng Hách, có gl đó không ổn”, Lộ Phong nhíu mày nói: “Theo lý mà nói, đây là một vụ án nghiêm trọng, vì sao không có cảnh sát tới khám hiện trường nhỉ”.

Hoàng Hách cũng nhíu mày, trong mắt tràn đầy vẻ u ám.

Đúng lúc này, đột nghiên từ bẽn ngoài vọng đến một tiếng “cạch”, lông mày Hoàng Hách động đậy, bước chân thoăn thoẳt nhanh lẹ, lao ngay đến cửa nhà Hứa Tịnh. Chí thấy cánh của nhà đối diện với nhà Hứa Tịnh mở ra, một bà lão da đồi mồi xách làn đựng thức ăn đi ra ngoài.

Đột nhiên thấy Hoàng Hách hùng hổ lao ra khòi nhà Hứa Tịnh, mặt bà lão biến sắc, chiếc làn trong tay đột nhiên rơi xuống đất, hốt hoảng vội vàng định đi vào trong đóng cửa.

Nhưng Hoàng Hách nhanh tay nhanh mẳt, tóm được nắm đấm cửa.

Sức của bà lão sao so được với Hoàng Hách, bị Hoàng Hách giữ như vậy, bà lão không thể đóng cửa nổi.

“Á, cứu tôi với!”

Đột nhiên bị Hoàng Hách giữ cứa lại, bà lão đột nhiên ngồi thụp xuống nền nhà, lớn tiếng hét.

Thấy bà lão như vậy, trong lòng Hoàng Hách bất giác nghĩ ra điều gì đó. Lẽ nào bà lão này biết gì sao?

Lúc đó, Hoàng Hách cố gắng hạ giọng của anh xuống: “Bà ơi, bà đừng sợ, cháu không phái là người xấu!”.

“Cậu nhất định là cùng một lũ với đám người sáng nay!”, bà lão cứ thế hét lên, tuy cơ thể yếu ớt nhưng giọng nói thì không hề.

“Có chuyện gì vậy”, đúng lúc này, một phòng tầng dưới mở mạnh ra, một người đàn ông đô con cơi trần cầm con dao lao lên, nhìn Hoàng Hách hung dữ quát: “Nhóc con, buông bà Lý ra, là tao đã báo cánh sát, là tao gọi xe cứu thương đấy, nếu mày muốn đánh tao đế trả thù, thì cứ xông lên!”.

Nhìn người đàn ông đô con trước mặt, trong mắt Hoàng Hách không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên. Từ lời nói của người này, dường như là sau khi nhà Hứa Tịnh xảy ra chuyện, là anh ta đã báo cảnh sát, cũng là anh ta gọi xe cứu thương đến.

“Hiếu nhầm rồi, hiếu nhầm rồi!”, lúc này, Lộ Phong cũng vội vàng đi raâ thấy vẻ hùng hổ của người đàn ông đỏ con, liền lập tức khuyên giải: “Hiểu nhầm rồi, chúng tôi lè người tốt!”.

Người đàn ông đô con nhìn Lộ Phong ăn mặc comple chỉnh tề, trông rất nhã nhặn lịch sự, nên sự cánh giác trên khuôn mặt anh ta cũng giãn ra không ít, anh ta cảnh giác nhìn Hoàng Hách một cái, sau đó ánh mẳt dừng lại trên người Lộ Phong: “Vậy mấy người là ai, vì sao lại làm khó bà Lý, với lại mấy người có quan hệ gì với nhà Tưởng Kiệt thế?”.

Tướng kiệt là tên của chồng Hứa Tịnh.

“Chào anh, tôi là sếp của Hứa Tịnh vợ Tưởng Kiệt, vị này là Hoàng Hách… ừm… là bạn học cùng đại học với Hứa Tịnh. Hôm nay Hứa Tịnh không thấy đến làm, cũng không xin phép, nên tôi và Hoàng Hách đến đây xem sao”.

“À vậy sao?”, người đàn ông đô con vẳn nhìn hai người bằng con mẳt cánh giác, trong ánh mât vẵn có chút gì không tin: “Các người chứng minh thế nào

đây?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK