Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xin lỗi…”, cô gái xấu hổ nhìn Hoàng Hách một cái, giọng điệu lại hơi hưng phấn: “Thực sự không ngờ anh cũng khá giỏi, tôi tên là Lý Yên, anh có thể nói cho tôi biết sao anh làm được không?”.

Hoàng Hách mỉm cười, không giải thích gì. Thủ pháp của anh đến từ Y Tiên Truyền Thừa, không thể dễ dàng nói cho người khác nghe.

“Cảm ơn anh, thần y, thực sự cảm ơn anh”, đúng lúc này, cô gái đi BMW thở phào đi tới, cứ liên tục cảm ơn.

“Sau này lái xe cẩn thận”, Hoàng Hách an ủi mấy câu: “Việc lớn thế nào cũng không quan trọng bằng mạng người!”.

Hoàng Hách không có ý kiến gì quá gay gắt với cô gái đi BMW này. Từ thái độ của cô gái này ban nãy cũng có thể thấy được, cô gái này vẫn rất lương thiện.

“Tôi nhớ rồi”, cô gái đi BMW gật đầu với vẻ mặt biết ơn, cứ như học sinh phạm lỗi: “Tôi sẽ đền ơn anh”.

“Í e, í e”.

Đúng lúc này, xe cứu thương và cảnh sát giao thông đến cùng lúc, ông cụ chẳng mấy chốc đã được nhân viên y tế nâng vào xe cứu thương. Xe cứu thương là của bệnh viện nhân dân, bác sĩ y tá đi cùng đều quen Hoàng Hách, chào hỏi một tiếng.

“Anh cũng là bác sĩ của bệnh viện Nhân dân Hải Thành?”, Lý Yên ngạc nhiên nhìn Hoàng Hách, cong môi hưng phấn: “Chúng ta có duyên thật đó”.

Nói rồi, Lý Yên theo vào xe cứu thương, đi cùng với xe cứu thương.

Hoàng Hách đứng tại chỗ, nhìn hướng xe cứu thương, hơi buồn bực. Câu nói trước khi Lý Yên đi hơi kỳ lạ.

“Sao? Tiếc em gái ngực bự à?”, Tô Lệ đẩy Hoàng Hách một cái, nói chua loét.

“Người đẹp bên cạnh tôi cũng không tệ mà”, Hoàng Hách cười khà khà liếc bộ ngực của Tô Lệ, vung tay: “Đi thôi, đến trường!”.

“Đáng ghét!”, Tô Lệ hờn dỗi, không biết tại sao, lúc này nghe thấy Hoàng Hách khen mình là người đẹp thì trong lòng lại ngọt ngào.

“Chỗ này chính là Đại học Hải Thành sao?”, đứng ở cổng Đại học Hải Thành, trong mắt Hoàng Hách lộ vẻ kinh ngạc.

Đây mà là đại học gì, đúng là một triển lãm xe xịn. Chỉ thấy ở bãi đỗ xe ngoài trường, những chiếc xe sang lặng lẽ đỗ ở đó, Mercedes-Benz, BMW coi như là bình thường, mấy kiểu như Porsche rõ là nhiều.

“Xem đến ngu người luôn rồi hả? Đại học Hải Thành là trường quý tộc đó, học sinh như tôi ở đây được coi là nghèo rớt mùng tơi”, Tô Lệ vỗ vai Hoàng Hách, cười ha hả nói: “Hay là giới thiệu cho anh một em, đảm bảo khiến anh nửa đời sau không lo không có tiền tiêu”.

“Thôi khỏi đi, tôi không muốn làm kẻ ăn bám”, Hoàng Hách hất bàn tay trên vai ra, bực bội nói: “Mau đến ký túc dọn đồ đi, lát nữa tôi còn phải về bệnh viện”.

“Hừ, tôi thấy anh đang chột dạ thì có”, trên mặt Tô Lệ ánh lên biểu cảm gian xảo, nói một cách xấu xa: “Lát nữa anh phải chuẩn bị sẵn tâm lý nhé”.

“Chuẩn bị tâm lý gì?”, Hoàng Hách sửng sốt, nhìn nụ cười gian trá trên mặt Tô Lệ, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành.

“Lát nữa anh sẽ biết”, Tô Lệ cười duyên, nhún nha nhún nhẩy chạy vào trong, cứ như một tinh linh vui vẻ.

“Con nhóc này…”, Hoàng Hách thấy Tô Lệ đã vào trường, lúc này chỉ có thể cười gượng, kiên trì đi theo.

Hai người đi không nhanh không chậm, không lâu sau đã đến tòa nhà ký túc. Ký túc xá nam nữ của Đại học Hải Thành tách riêng, chia làm hai khu, dùng tường ngăn cách, có bảo vệ riêng.

Quả nhiên, Hoàng Hách bị cô quản lý ký túc nữ chặn lại. Chỉ thấy cô quản lý ký túc dũng mãnh cau mày quắc mắt chắn trước mặt Hoàng Hách, hai tay chống nạnh, dùng cổ họng như cái ống bễ của bà ấy quát Hoàng Hách: “Này, cậu nam sinh, làm gì đấy?”.

“Dọn đồ hộ bạn cháu”, Hoàng Hách chỉ Tô Lệ ở bên cạnh, hòa nhã giải thích.

“Đúng đó cô, Hoàng Hách dọn đồ giúp cháu xong sẽ xuống ngay, xin cô cho anh ấy vào đi, cháu đảm bảo sẽ không gây sự”, Tô Lệ tiến lên kéo tay áo cô quản lý ký túc xá, thần công làm nũng của con gái phát huy, nhìn vào khiến người ta ngứa ngáy tim gan.

“Ờ, là Tô Lệ hả? Đây là bạn trai cháu chứ gì?”, cô quản lý ký túc xá xem kĩ Hoàng Hách, cuối cùng gật đầu: “Xuống nhanh đấy, đừng ở lâu quá”.

Nói rồi, cô quản lý ký túc xá xoay người về phòng trực ban của mình, mặc kệ Hoàng Hách.

“Giỏi đấy”, Hoàng Hách nhìn Tô Lệ giơ ngón cái. Anh dám đảm bảo, nếu đối tượng Tô Lệ làm nũng là mình, thì anh chắc chắn sẽ buông súng đầu hàng.

“Cho anh hời rồi nhé”, Tô Lệ lườm Hoàng Hách một cái, hất mái tóc dài, dẫn Hoàng Hách vào ký túc xá nữ.

Phòng Tô Lệ ở tầng bốn, Hoàng Hách theo Tô Lệ đi chẳng mấy chốc đã đến cửa phòng. Cửa phòng đóng kín, gõ cửa một lúc nhưng không ai trả lời.

“Chắc là vì nghỉ hai ngày, họ về nhà hết rồi”, trên mặt Tô Lệ lộ nụ cười bí hiểm: “Tôi cũng không có chìa khóa, giờ phải làm sao đây?”.

“Vậy để lần sau đến đi”, Hoàng Hách nhìn nụ cười ngày càng gian xảo trên mặt Tô Lệ, lòng giật thót, dự cảm chẳng lành kia ngày càng mãnh liệt.

“Thế không được, hôm nay nếu không dọn đồ thì tối tôi ngủ kiểu gì?”, Tô Lệ lắc đầu như trống hỏi: “Hoàng Hách, cửa thông gió phía trên cửa chắc không khóa, hay anh trèo vào?”.

“Không được, đây là ký túc nữ, sao tôi có thể vào bừa được?”, Hoàng Hách vội vàng lắc đầu, biết rõ là bẫy, nếu mình cứ thế nhảy vào thì chẳng phải là đồ ngốc sao?

“Nếu anh không trèo thì tôi sẽ gọi người đấy, nói anh sàm sỡ tôi”, Tô Lệ rướn cổ, ra vẻ định hét.

“Này, người đẹp Tô, đừng có uy hiếp người khác thế chứ”, Hoàng Hách vội vàng tiến lên, bịt miệng Tô Lệ.

Đây là ký túc nữ, nếu Tô Lệ hét thế thật, thì Hoàng Hách linh cảm mình sẽ bị nhấn chìm bởi nữ sinh phẫn nộ trong ký túc rất nhanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK