Một lúc lâu sau, vẫn là ông Liễu lên tiếng trước: “Hoàng Hách, nói thật thì, chuyện này theo lý mà nói hai ông già chúng tôi không nẻn xen vào mới đúng, nhưng vì Vi Nhi, chúng tỏi vần phải buông cái thế diện này xuống đế thương lượng với cậu”.
Hoàng Hách nhíu mày, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ: “ông Liều, ông Trương, chuyện này liên quan đến Vi Nhĩ sao?“.
Vừa nói, trong đầu Hoàng Hách chợt hiện lên một bóng dáng xinh xắn đáng yêu.
“Đúng thế, Hoàng Hách, cậu có thế rời khỏi Vi Nhi không?“, ông Liễu lại lưỡng lự một lúc, trầm giọng nói.
“Sao thế?“, Hoàng Hách nhíu mày, khuôn mặt tỏ vẻ thắc mắc.
“Ý của tôi là, cậu có thể đừng nảy sinh tình cảm với Vi Nhi không?“, ông Liễu lắp ba lắp bẳp nói: “Tuy là Vi Nhi dường như đã mê cậu đắm đuối rồi“.
Không biết vì sao, khi nghe ông Liều nói vậy, trong lòng Hoàng Hách lại trào dâng cảm giác thất vọng. Nhưng, anh vẫn cố mỉm cười: “ông Liễu, Vi Nhi vẫn chưa hiếu chuyện, rõ ràng không hiếu tình yêu là gì. Cảm xúc đó chờ thời gian nữa sẽ hết thôi. Hơn nữa cháu và Vi Nhi cũng chí mới quen, nếu thật sự nói đến tình cảm, thì cũng phải từ từ bồi dưỡng mới có chứ!”.
“Hoàng Hách, không phải là hai ông già tôi không đồng ý chuyện cậu và Vi Nhi. Với thủ đoạn của cậu, đã đủ tư cách đế theo đuổi Vi Nhi rồi. Nhưng Vi Nhi trong nửa năm nay tuyệt đối không được yẽu đương!”.
Ngập ngừng một lúc, ông Liều dường như nhìn thấy sự thắc mắc trong mắt Hoàng Hách, nẻn chậm rãi nói: “Hoàng Hách, Vỉ Nhi còn chưa đủ tuổi đế hiếu được hoàn cảnh của bản thân, nhưng hai ông già chúng tôi nhìn Vỉ Nhi lớn lên từ bé, nhưng không thế đế Vi Nhi làm bừa được. Nếu cậu và Vi Nhi yẻu nhau thật, Vi Nhi đương nhiên sẽ không bị sao cả, nhưng cậu lại sẽ gặp tai họa chết người!”.
Ánh mắt Hoàng Hách hơi động, đột nhiên trở nên sắc lẹm.
“Hoàng Hách, cậu nhìn hai ông già chúng tôi thấy sao?”, ông Liễu cười gượng nói.
“Thâm sâu khó đoán, cháu bây giờ e là khó mà thoát được một chiêu của hai người!”, Hoàng Hách trầm giọng nói, không phải anh khiêm tốn, mà anh có thế cảm nhận rõ luồng khí thế trên người hai ông lão này, đứng trước mặt hai ông lão này, Hoàng Hách thậm chí có cảm giác anh như trở thành con giun con dế vậy.
“Không giấu gì cậu, chúng tôi đã đến cảnh giới tông sư rồi!”, ông Liều đột nhiên mở bàn tay ra, chỉ thấy trên bàn tay õng ấy, một khối khí đang từ từ ngưng tụ.
Tuy khối khí không có màu, nhưng Hoàng Hách thông qua sự công hưởng của chân khí trong cơ thế anh, lại có thế cảm nhận rõ được kích thước và hình dáng của khối khí đó.
Trong cảm nhận của Hoàng Hách, khối khí trong tay ông Liều đột nhiên biến thành hình dáng một chú chim đang vố cánh.
“Chân khí đã đến giai đoạn cao cấp của ngự khí!”, thấy vậy, trong mắt Hoàng Hách không khỏi lộ ra vẻ kỳ lạ.
“Chân khí đẫ đến giai đoạn cao cấp của ngự khí!”
Vì ngạc nhiên, Hoàng Hách không kiềm được buột miệng. Không ngờ hai ông lão trước mặt thế mà đều có thực lực ngự khí cao cấp.
“Ngự khí cao cấp”, hai ông lão nghe thấy Hoàng Hách gọi như vậy thì đều hơi giật mình. Nhưng sau đó họ lại sửa lại: “Thực lực của hai bọn tôi đều là tầng bảy chân khí, nếu chia theo đẳng cấp trên giang hồ, thì chúng tôi đã bước vào cảnh giới tông sư rồi”.
“Cảnh giới tông sư” Hoàng Hách nghiền ngẫm từ này, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Nhìn sự khó hiểu trên mặt Hoàng Hách, trong mắt ông Liều cũng lóe lên vẻ hơi ngờ vực: “Hoàng Hách, chẳng lẽ sư phụ cậu không nói những kiến thức cơ bản này với cậu sao?”.
Hoàng Hách lắc đầu. Anh làm gì có sư phụ, ngoài có được Y Tiên Truyền Thừa ra, anh chẳng có hiếu biết gì về đạo tu luyện.
“Thôi, tôi nói qua VỚI cậu về cảnh giới tu luyện trên giang hồ vậy”, ông Liều nói: “Trong giang hồ bây giờ, đại khái chia người tu luyện ra thành ba cấp độ”.
“Cao thủ hạng ba, người tập võ không tu luyện ra chản khí là cao thủ hạng ba. Klếu người này tinh thông võ thuật, mỗi người đều là nhân vật lấy một địch mười”.
“Cao thủ hạng hai, là người bước đầu tu luyện ra chân khí. Cô đọng được ra chân khí thì là cao thủ hạng hai, tầng một chân khí là sơ kỳ của cao thủ hạng hai, tầng hai chân khí là trung kỳ, tầng ba chân khi là hậu kỳ. Đến tầng bốn chân khí thì thăng cấp lên cao thủ hạng nhất. Tâng bốn chân khí là sơ kỳ cao thủ hạng nhất, tầng năm chân khí là trung kỳ của cao thủ hạng nhất, tầng sáu chân khí thì là hậu kỳ của cao thủ hạng nhất”.
“Mà cảnh giới tông sư của chúng tôi thì là cách gọi khi đã vượt qua tầng sáu chân khí, sau khi bước vào tầng bảy. Bước vào cảnh giới tông sư thì có thế tự lập môn phái, cảnh giới tông sư cũng chia ra làm ba cấp bậc sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, sau khi đến hậu kỳ thì có thế tiến đến cảnh giới trong truyền thuyết”.
“Chúng tôi gọi cảnh giới này là siêu thoát. Nghe nói người của cảnh giới này có thề thoát khỏi sinh tử, tuổi thọ tăng cao, chỉ có điều cảnh giới như vậy quá khó đạt tới”.
Hoàng Hách lắng nghe, không nói gì, trong lòng thì lại thầm suy nghĩ, cảnh giới chân khí mà ông Liêu nói chắc tương đương với kỳ tụ khí mà Trường Sinh Tiên Kinh nói, còn về cảnh giới siêu thoát có lẽ chính là kỳ trúc cơ nói trong Trường Sinh Tiên Kinh.
Nhưng điều khiến Hoàng Hách ngạc nhiên là theo giới thiệu trong Trường Sinh Tiên Kinh, dù người tư chất kém đến mấy thì cũng có thế 100% bước vào kỳ trúc cơ, thậm chí cảnh giới phía sau kỳ trúc cơ cũng rất dễ đột phá, nhưng tại sao ỏng Liễu lại nói cực kỳ khó vượt qua.
“Chẳng lẽ” trong lòng Hoàng Hách có một suy đoán: “Là vì công pháp của Trường Sinh Tiên Kinh quá cao cấp”.