Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn Hứa Tịnh ôm chầm lấy Hoàng Hách, Hoàng Hách vui mừng cười lên: “Chị Tịnh Tịnh, mấy năm nay chị sống có tốt không?”.

Hứa Tịnh dường như cũng nhận ra ôm Hoàng Hách nơi công cộng như thế này không hay lắm, thế là đỏ mặt buông Hoàng Hách ra, giọng nói hơi e thẹn:

“Chị sống rất tốt”.

“Vậy thì được!”, Hoàng Hách gật đầu, trong lòng hơi ngại ngùng. Anh đột nhiên phát hiện, lúc này anh đối diện với Hứa Tịnh, thế mà lại không biết nên nói gì cả.

Đột nhiên, ánh mầt của Hoàng Hách nhìn vào bụng Hứa Tịnh, trong lòng hơi chua xót. Chỉ thấy bụng Hứa Tịnh hơi nhô lên, tuy mặc áo khoác, nhưng vần nhìn khá là rõ.

“Hứa Tịnh có bầu rồi! Lẽ nào…”, lúc này, Hoàng Hách không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào. Phức tạp, vô cùng phức tạp, chỉ một vài câu không thể nói hết được.

Thấy Hoàng Hách nhìn vào bụng mình, tay Hứa Tịnh nhẹ nhàng sờ lên bụng, trong mắt tràn đầy niềm yêu thương: “Hoàng Hách, chị đã kết hôn rồi, giờ đã bầu năm tháng rồi đó”.

“Ha ha, vậy à, vậy thì chúc mừng chị Tịnh Tịnh nhé”, Hoàng Hách cố nặn ra một nụ cười: “Anh nhà làm gì thế ạ?”.

“Anh ấy à, làm kinh doanh nhỏ thôi, cũng như em vậy, rất thật thà, không kiếm được bao nhiêu tiền, nhung sống rất yên ổn”, nhắc đến chồng mình, khuôn mặt Hứa Tịnh lộ ra vẻ dịu dàng. Phụ nữ là như vậy, yêu một người rồi, trong tim cô ấy sẽ được lấp đầy bới người đó.

Nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt Hứa Tịnh, trong lòng Hoàng Hách đột nhiên dấy lên một suy nghĩ hoang đường: Nếu lúc trước mình đồng ý, thì người khiến chị Tịnh Tịnh cám thấy hạnh phúc lúc này chẳc là mình nhỉ.

Nhưng suy nghĩ này cũng lập tức bị Hoàng Hách nén xuống. Anh nhìn thấy nụ cười giữa hai hàng lông mày của Hứa Tịnh, kiểu nụ cười này, rõ ràng là nụ cười hạnh phúc.

“Chị Tịnh Tịnh tìm được hạnh phúc của chị ấy, chắng phái chính là niềm hi vọng trước đây cúa mình sao?”, nhìn niềm hạnh phúc lộ ra trên khuôn mặt Hứa Tịnh, trong lòng Hoàng Hách đột nhiên cảm thấy thoải mái: “Với lại, bao nhiêu năm như vậy, trong lòng mình cũng thay đổi nhiều, mình bây giờ, còn yêu chị Tịnh Tịnh không?”.

“Nếu lúc trước không trân trọng, thì giờ hà tất phải đắn đo chứ, chúng ta bây giờ đã đều có quỹ tích vận mệnh của riêng mình, chị Tịnh Tịnh, đã trở thành niềm nuối tiếc từ sâu trong lòng mình rồi, chỉ vậy mà thôi”.

Nghĩ đến đây, Hoàng Hách đột nhiên ngộ ra nhiều điều. Lúc này, anh nghĩ đến Tô Lệ, nghĩ đến Lý Yên, nghĩ đến Liễu Vi Nhi.

“Trân trọng người trước mắt, đã bỏ lỡ một lần, mình không thế đế bọn họ tiếp tục trở thành niềm tiếc nuối của mình nữa”, trong lòng Hoàng Hách thầm nhắc nhở mình.

Thế mà vẫn có những người thích phá hỏng bầu không khí, đúng lúc Hoàng Hách nghĩ được thông, một giọng nói lanh lảnh đột nhiên vang lên: “Hừ, kinh doanh nhỏ cái gì, chắng phải chỉ là một ké bán rau thôi sao?”.

Hoàng Hách nghe thấy liền ngoảnh ra, chỉ thấy một người phụ nữ khoảng hơn 30 tuổi đang đưa một đôi vợ chồng trung niên đi đến, thấy bộ dạng coi thường của người phụ nữ này, câu nói vừa rồi rõ ràng là cô ta nói.

“Này, nhìn cái gì mà nhìn, mày chân hết đường rồi đấy, không mua xe thì tránh ra, đừng làm vướng hai ông chú phía sau tao đây xem xe”, thấy Hoàng Hách nhìn mình, người phụ nữ đó lại khinh khỉnh lẽn: “Người gì chứ, không có tiền còn đến xem xe, đúng là đáng ghét”.

Ánh mắt Hoàng Hách động một cáỉ, đang định nói gì đó, thì Hứa Tịnh đứng phía sau anh lúc này đã bước lên: “Này, Lương Bình, chị nói cảu đó có ý gì vậy hả, đây là em trai tôi, chị ăn nói tôn trọng người khác chút đi”.

Hoàng Hách lộ ra nụ cười, chị Tịnh Tịnh đúng là vẫn như trước, nhìn anh bị bắt nạt là không chịu được, nếu ai bát nạt anh, cô ấy sẽ đứng ra đầu tiên để lấy lại công bầng cho anh.

ừm, giống như chị gái bảo vệ em trai vậy, rất ấm áp, rất có cảm giác an toàn. Hoàng Hách đã hiểu rõ và lúc này góc độ nhìn nhận vấn đề cũng đã khác.

“Hứ, em trai?”, Lương Binh cười khẩy một tiếng, giọng nói đầy mỉa mai: ‘Tôi thấy là em trai mưa thì đúng hơn, vừa gặp đã ôm ấp nhau, đúng là mặt dày!”

“Chị ản nói linh tinh!”, Hứa Tịnh bị Lương Bình nói cho mặt đỏ bừng, cơ thế tức đến mức khẽ run lẽn.

‘Tôi đâu có nói lỉnh tinh, bao nhiêu người ở đây đều nhìn thấy mà cô còn cãi à?”, Lương Bình lớn tiếng mỉa mai: “Hứa Tịnh cô được lắm, chồng cô vất vả bán rau từ sáng đến tối, mà cô thì hay rồi, còn đưa thằng trai bao kia đến tận showroom 4S, cô có còn mặt mũi nào nữa không!”.

Trong mẳt Hoàng Hách đột nhiên lộ vẻ tức giận. Cô Lương Bình này ăn nói linh tinh, đúng là một mụ đàn bà đanh đá. Hắng giọng một tiếng, Hoàng Hách định đi lẻn phía trước, muốn làm cho cô ta phải câm miệng lại, thì Hoàng Hách có hàng trăm nghìn cách.

Nhưng Hoàng Hách vừa đi được một bước, Hứa Tịnh lại lập tức kéo tay Hoàng Hách lại; “Hoàng Hách, đừng làm

càn”.

Thấy Hứa Tịnh kéo tay Hoàng Hách, Lương Bình càng hống hách hơn: “Sao, chột dạ rồi à? Thầng trai bao kia chẳng phải là muốn ra tay sao? Có giỏi thì đến đánh tao đây này!”.

“Lương Bình, chị quá đáng quá rồi đấy!”, Hứa Tịnh cũng sẳp tức điên, vì quá đỗi tức giận, mặt Hứa Tịnh chợt biến sâc, vội vàng ỏm lấy bụng, vẻ mặt vô cùng đau đớn, hình như đã bị động thai.

Là một bác sĩ, lại có Y Tiên Truyền Thừa, nếu đến điếm này mà Hoàng Hách không nhìn ra được thì mất mặt bác sĩ quá. Lúc đó, một tay anh đỡ Hứa Tịnh, tay còn lại nhẹ nhàng giơ ra, nhanh chóng điểm vài chỗ trên lưng Hứa Tịnh.

Nói cũng kỳ lạ, Hoàng Hách vừa điểm tay vào vài chỗ, sắc mặt Hứa Tịnh ngay lập tức tốt lên rất nhiều.

“Cám ơn em, Hoàng Hách”, Hứa Tịnh quay đầu lại, cám kích nhìn Hoàng Hách. Tuy cô không hiếu sao Hoàng Hách lại làm được, nhưng lại phát hiện sự không tầm thường của Hoàng Hách.

Có điều cô ấy còn chưa kịp nghĩ xem Hoàng Hách có điếm gì không tầm thường, thì Hoàng Hách lại đột nhiên lên tiếng: “Không ngờ một showroom 4S lại đối xử với khách hàng như vậy, haiz, đúng là khiến người ta phải thất vọng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK