Thấy người này, ánh mắt cúa Hoàng Hách không khỏi sáng lẽn, trong mat lộ ra vẻ kỳ lạ. Thông qua Vô Thượng Tiên Đồng Hoàng Hách nhìn thấy vô cùng rõ, người chui ra từ phía sau người đàn ông mặt vuông kia rõ ràng là một cao thú phi phàm, chân khí trong cơ thể anh ta hùng hậu, không phải ờ trình độ mà một người ở tầng hai ngự khí như Hoàng Hách có thể sánh được. Tính sơ qua thì người này chắc chăn ít nhất cũng là cao thú hạng nhất ở trên tầng bốn ngự khí.
Nhìn dáng vẻ của người này, chắc là vệ sĩ của người đàn ông mặt vuông. Nhưng người đàn ông mặt vuông này rốt cuộc là ai mà lại có thể khiến một cao thủ hạng nhất làm vệ sĩ cho anh ấy?
Khi Hoàng Hách đang còn kinh ngạc, đội trường Lý lại tức giận quát lên: “Láo toét, thế mà dám đánh người của chi cục cảnh sát giao thông, các người đúng là không coi pháp luật ra gì! Hôm nay các người đừng hòng thoát được!”.
Vừa nói, đội trướng Lý lấy điện thoại ra, định gọi cầu cứu người quen ở Cục công an.
Nhưng khl anh ta lôi điện thoại ra, phía ngoài cứa đột nhiên vọng lên tiếng bước chân hoảng loạn, sau đó một tên béo ục ịch chạy vào. Thấy người này, đội trưởng Lý như thế nhìn thấy cứu tinh, tươi cười hớn hơ nghênh đón: “Đại đội trướng Trịnh, anh đến đúng lúc quá, anh xem, mấy người này đúng là quá thể hống hách, dám làm loạn trong chi cục cảnh sát giao thông, vì muốn cứu một người uống rượu lái xe mà dám đánh người nữa”.
Nghe thấy cách xưng hô của đội trưởng Lý với tên béo, đội phó Lâu đứng im bên cạnh nãy giờ cũng híp mắt cười nói: “Chào đại đội trướng Trịnh, tôi là Lâu Phương của chi đội cảnh sát giao thông Thành Tây của Hải Thành ạ”.
Đội phó Lâu cho dù có ngốc đi nữa cũng hiếu ngay được thân phận cúa tên béo này, đó là Trịnh Hữu Độ, đây nhất định là đại đội trường của đại đội cảnh sát giao thông Cao Thành rồi.
Nhưng Trịnh Hữu Độ không thèm đế mắt tới đội trưởng Lý và đội phó Lâu, mà mặt mày hớn hớ nói với người đàn ông thấp đen ở trong đám đông: “Cục trưởng Hoàng, chuyện ờ đây tôi cũng vừa mới biết, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý đúng đắn!”.
Thấy thái độ của Trịnh Hữu Độ, ánh mắt của đội trưởng Lý liền nhìn sang người đàn ông đen thấp. Vừa rồi người này luôn đứng phía sau đám người kia. Vì cơ thế hơi thấp nhỏ nên bị người khác che khuất, cho nên đội trưởng Lý cũng không để ý, cứ tường người này chỉ là một nhân vật tép riu thôi. Nhưng lúc này nhìn lại, hai chân của đội trưởng Lý run rẩy không ngừng.
Trời ơi, người này đâu phải nhân vật tép riu, mà là cục trưởng Cục công an Cao Thành Hoàng Trác Mần đó! Là thành viên trong hệ thống công an, ai mà không biết vị cục trường tiếng tăm lẫy lừng Hoàng Trác Mẩn này chứ? Tuy cơ thể Hoàng Trác Mẵn thấp nhỏ, tên cũng hơi giống tên phụ nữ, nhưng lại là một cục trướng chính hiệu. Anh ấy căm thù cái ác, khi còn trẻ dựa vào chính khí của mình, bất kể hành động nào đều xông pha lên trước, lập được rất nhiều công lao, nên mới khiến một cảnh sát nhân dân bình thường từng bước đi lên thành cục trưởng Cục công an của Cao Thành.
Không ngờ hôm nay cục trưởng Hoàng lại khiêm tốn như vậy, âm thầm ờ trong đám đông, lẽ nào đang cái trang vi hành sao? Thế này nguy rồi, anh ấy đã nhìn thấy hết những thái độ xấu xa cúa anh ta, nếu khiến cục trưởng Hoàng không vui, thì những ngày tháng sau này của anh ta e rằng sẽ rất khó sống.
Nghĩ đến đây, đội trường Lý đâu còn im lặng nữa, anh ta sợ quá chạy thắng đến trước mặt Hoàng Trác Mẩn khóc lóc nói: “Cục trướng Hoàng, sao anh lại đến thế, nếu tôi biết anh đến đây, tôi đã ra đón anh rồi, anh xem… haiz, sao anh lại đến đây cơ chứ…”.
Đội trướng Lý lúc này thế mà lại bắt đầu líu lưỡi, đến nói năng cũng không được mạch lạc nữa.
“À, ý của cậu là tôi không nên đến chứ gì?”, Hoàng Trác Mẫn sầm mặt lại, ánh mât giễu cợt nhìn đội trưởng Lý rồi cười nói: “Nếu tôi không đến, thì đúng là không thế nhìn thấy được cảnh sát giao thông của chúng ta lại hống hách như vậy, được đấy, anh được đấy!”.
“Aiz, cục trướng Hoàng, tôi sai rồi, tôi nhận lỗi với anh!”, đội trưởng Lý vội vàng cúi đâu nhận lồi, nhưng đúng lúc này, Hoàng Trác Mẳn lại ngắt lời anh ta, dửng dưng nói: “Nếu anh muốn nhận lỗi thì đến chồ bí thư Bao mà nhận lỗi đi! Hôm nay ờ đây tôi chỉ là nhân vật phụ thôi”.
“Nhân vật phụ bí thư… bí thư Bao”.
Nghe thấy Hoàng Trác Mẫn nói vậy, trong mắt đội trưởng Lý lộ ra vẻ sợ hãi mãnh liệt. Cái cách gọi bí thư Bao này, thì cả Cao Thành cũng phải có đến gần trăm người được gọi là bí thư Bao, nhưng người có thế được cục trưởng Cục công an Hoàng Trác Mần này kính trọng gọi một tiếng bí thư Bao, thì chí có thể chính là Bao Chính, bí thư thành ủy của Cao Thành.
Nghĩ đến sự suy đoán khiến con người ta phái sợ hãi này, ánh mắt của đội trưởng Lý nhanh chóng lướt qua một lượt những người có mặt tại đó, cuối cùng, ánh mắt anh ta dừng lại trên người mà anh ta không dám nhìn nhất, là người đàn ông trung niên mặt vuông.
Lúc này, đội trưởng Lý cuối cùng cũng nhớ ra vì sao anh ta lại thấy mặt người đàn ông trung niên này quen đến thế, thì ra người này lại là bí thư thành ủy của Cao Thành, khi anh ta rảnh rỗi thường hay xem tin tức trên mạng, thính thoảng có nhìn thấy bí thư Bao xuất hiện trước ống kính.
“Ôi, mẹ kiếp mình đúng là thằng ngu nhất trên đời này!”, lúc này đội trướng Lý thực sự chỉ muốn tát mạnh vào má anh ta vài phát. Vừa rồi bán thân anh ta còn cho rằng người này chỉ là một nhân viên công vụ bình thường thôi, không ngờ người này lại là Bao Chính, một bí thư thành ủy chức cao vọng trọng của Cao Thành.
“Bí thư Bao, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi!”, mặt đội trường Lý lúc này thộn ra, vô cùng khó coi. Anh ta gần như vừa bò vừa chạy đến bên cạnh Bao Chính, khóc lóc nói: “Hu hu, bí thư Bao, tôi đúng là đáng chết, thế mà lại dám va chạm với một người nhưanh. Nếu biết là anh, thì có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám nói chuyện với anh như vậy!”
“Bí thư Bao, tôi sai rồi tôi sai rồi, mong anh rộng lượng bỏ qua cho tôi!”, đúng lúc đội trưởng Lý đang van xin thảm thiết, tên cấp dưới của anh ta cũng lao đến, quỳ thụp xuống trước mặt Bao Chính rồi khóc hu hu.
Thấy cấp dưới từng là trợ thủ đầc lực nhất của anh ta, trong lòng đội trưởng Lý giận run cá người, không biết vì sao, anh ta tức lẻn giơ chân đạp mạnh một phát vào người cấp dưới của mình.