Mục lục
Thần y xuất chúng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Hách nhìn Tô Lệ lẳc đầu: “Em nghe anh nói rồi làm theo, giúp anh cầm máu cho vết thương trên trán”.

“Em làm á?” Tô Lệ trợn tròn mắt, lắc đầu trong hoảng loạn: “Không, không, em không làm được đâu! Hoàng Hách, hay là chúng ta đi bệnh viện đi!”.

Hoàng Hách nhếch miệng, vết thương trên trán đã khiến anh cảm thấy vô cùng đau đớn: “Không cần đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi, em cứ làm theo lời anh nói, đơn giản lắm”.

‘Thật không?”, Tô Lệ do dự một lúc, nhìn vết thương trên trán Hoàng Hách vẫn không ngừng chảy máu, cuối cùng đành gật đầu: “Thôi được, nhưng em vụng lắm, làm sai thì anh đừng trách em đấy”

Hoàng Hách ha ha cười một tiếng, nụ cười này lại động đến vết thương, khiến anh đau đến mức nhăn mặt, Tô Lệ nhìn cũng thấy xót.

“Được, Hoàng Hách, anh bảo em đi, em nhất định sẽ không làm anh thất vọng”, có lẽ biểu cảm đau đớn của Hoàng Hách đã đánh thức bản năng của một người mẹ trong Tô Lệ, Tô Lệ thế mà lại ưỡn ngực, thần sẳc cũng kiên định lên.

“Được, em lấy kim châm vào huyệt Thừa Tương, đúng, chính là phía dưới

“Này, mạnh một chút, còn chưa đảm vào da nữa…”.

“Á… nhẹ chút… đừng đâm sâu thế…”. “Á á… em đảm nhầm rồi… ui da…”.

Sau một trận giày vò, cuối cùng Hoàng Hách cũng kiệt sức nằm trên giường, ấm ức nhìn khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vé đắc ý của Tô Lệ. Lúc này, vết thương trên trán của Hoàng Hách đã không chảy máu nữa, nhưng khuôn mặt anh thì chằng chịt vết kim đâm.

“Hoàng Hách, thấy sao, em hoàn thành xuất sắc đấy chứ?”, Tô Lệ vừa quệt mồ hôi vừa nói với kiếu lập công.

‘Tốt lắm, rất tốt!”, đôi môi tái nhợt của Hoàng Hách rung rung, ánh mắt nhìn Tô Lệ như thể đang nhìn một tai họa vậy.

“Hi hi, Hoàng Hách, em thấy sắc mặt anh không được tốt, hay thế này nhé, đế Tô thần y châm kim cho anh vài lần nữa, bảo đảm anh sẽ hết bệnh ngay!”, vừa nói, Tô Lệ lại giơ kim thêu lên, ra vẻ chuấn bị châm lên mặt Hoàng Hách.

“Ôi thôi, anh thấy em châm vào anh đi luôn cái mạng này thì CÓ!”, Hoàng Hách thấy vậy liền kêu to một tiếng, trợn mắt một cái rồi ngất đi.

Nhìn Hoàng Hách hôn mẻ, Tô Lệ bất giác ‘phì’ cười một tiếng, sau đó cô vuốt nhẹ khuôn mặt Hoàng Hách, trong ánh mắt lộ ra vẻ thương xót: “Hoàng Hách, rốt cuộc là ai đã làm anh bị thương nặng như vậy”.

Ngay lập tức, trong mắt Tô Lệ thế mà lại lóe lên vẻ tức tối, nhưng một giây sau, mặt pha lê đeo trước ngực cô đột nhiên phát sáng vài cái, và rồi cơn tức tối trong mắt Tô Lệ cũng lập tức tan biến.

Ngày hôm sau, Hoàng Hách khẽ tỉnh dậy, nghỉ ngơi một đêm, tinh thần anh hồi phục không ít. Sự kỳ diệu của ‘Trường Sinh Tiên Kinh” lúc này cũng hoàn toàn được thế hiện ra, sức hồi phục mạnh mẽ này không có công pháp nào theo kịp nối. Lúc này, ngoài cảm thấy còn chút yếu ớt ra, những mặt khác đã không còn trờ ngại gì nữa. Nhất là vết thương trên trán anh, đã hoàn toàn đóng vảy, hơi ngứa, rõ ràng vết thương đã kín miệng.

Mở mắt ra, chỉ thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang dựa bên cạnh anh, là Tô Lệ.

Tô Lệ đang ngủ rất ngon, cơ thể cuộn lại bên mép giường như một chú mèo đáng yêu. Có lẽ sợ mình chạm vào vết thương của anh, nên Tô Lệ ngủ ờ tận mép ngoài, chỉ cần không cấn thận là rơi khỏi giường ngay.

Tuy đã ngủ say, nhưng giữa hai lông mày của Tô Lệ vẫn lộ ra vẻ lo lắng rõ rệt, trên đuôi mắt cô, hai vệt nước mắt đã khô, nhưng vần có thế nhìn rất rõ. Nhìn bộ dạng Tô Lệ lúc này, trong lòng Hoàng Hách đột nhiên vô cùng cảm động.

Bất giác, Hoàng Hách ngấng đầu, từ từ dịch đến bẽn cạnh Tô Lệ rồi hôn nhẹ lẽn trán cồ một cái.

Dường như cảm nhận được nụ hôn của Hoàng Hách, lõng mi xinh đẹp của Tô Lệ động đậy vài cái, sau đó khẽ khàng mở mắt. Thấy mặt Hoàng Hách đang áp sát trước mặt cô, trong mắt Tô Lệ lộ một niềm vui mừng, khuôn mặt nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào.

Nụ cười này, như mặt trời của mùa đông, như hoa tươi trên núi, như dòng suối trong mát giữa ánh nắng chói chang, như ngọn lửa giữa mùa đông lạnh giá, bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu không nói nên lời. Lúc này, hai trái tim đã ở rất gần nhau, hai người đều có thế hiếu được tảm ý của đối phương.

“Ục”.

Nhưng một loạt ảm thanh phát ra không đúng lúc này đã phá vở bầu không khí đẹp đẽ của hai người.

Tô Lệ bật cười, ngồi dậy khỏi giường, vươn vai một cách thoải mái, để lộ cơ thế tuyệt đẹp trước mặt Hoàng Hách, khiến Hoàng Hách cảm thấy kích động, chỉ muốn đưa tay ra ôm lấy Tô Lệ luôn.

“Em đi nấu cơm cho anh!”, bị Hoàng Hách nhìn cho phát ngại, Tô Lệ lắp bắp nói một câu rồi đi ra khỏi phòng Hoàng Hách như thế trốn chạy.

Nhìn bóng dáng của Tô Lệ, Hoàng Hách hít sâu một hơi, đế anh thoát ra khỏi cái không khí mập mờ này. Và sau đó, anh đã khôi phục lại sự tỉnh táo.

Nhắm mắt lại, những cảnh tượng tối qua lần lượt hiện ra trong mắt anh, một lần nữa lại khiến Hoàng Hách cảm thấy chấn động. Tối qua nếu không có chiêu ‘Tiên Nhãn Nhiếp Hồn” này, anh e rằng đã chết dưới con dao găm của tẻn đầu trọc rồi.

“Thấm Phong, món nợ này chúng ta từ từ tính số!”, khóe miệng Hoàng Hách lộ ra một vẻ sắc lạnh, trong ánh mắt lóe lên ý nghĩ giết người.

“Tên đầu trọc tối qua chưa giết được mình, ngược lại còn bị mình làm cho bị thương, chắc chắn sẽ không dề dàng bỏ qua, lần sau hắn đến chắc chắn sẽ khõng cho mình bất kỳ cơ hội nào!”, Hoàng Hách bình tĩnh phân tích: “May mà lần này mình điếm trúng huyệt Thiện Trung của hắn, thêm vào dùng dao găm đâm trúng vai hắn, chắc là bị thương vào đến xương, kế cả có thuốc trị vết thương tốt cũng cần một thời gian mới bình phục được”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK